Sơn ngồi trong góc của quán trà nhỏ ven đường, mắt dõi về phía dinh thự Pháp nằm giữa lòng Hà Nội. Ánh đèn vàng rọi xuống những bậc thềm đá nơi những chiếc xe hơi đen bóng lần lượt dừng lại. Những kẻ khoác áo dài Tây, những gương mặt mang vẻ tự mãn bước xuống xe, chậm rãi tiến vào tòa nhà đồ sộ. Chúng là những quan chức Pháp, các thương nhân hội bang rượu, những tay sai Việt thân Pháp, kẻ nào cũng sặc mùi quyền lực.
Anh siết chặt bàn tay đặt trên bàn trà gỗ, nhớ lại những gì mình đã nghe được vài ngày trước. Một mật thư được giấu trong chai rượu gửi đến xưởng, bên trong ghi rõ một cuộc họp tối quan trọng sẽ diễn ra tại Hà Nội và danh sách khách tham dự. Nó sẽ là cuộc họp quyết định cho tương lai ngành rượu Đông Dương – một bước đi quan trọng để hội bang rượu chính thức hợp pháp hóa quyền kiểm soát. Nếu điều này xảy ra, mọi lò rượu truyền thống sẽ bị triệt tiêu, người Việt sẽ mất hoàn toàn quyền sản xuất. Xưởng rượu của Sơn, “Hầm rượu Đỏ”, sẽ chỉ còn là một cơ sở vô danh, đứng trước nguy cơ bị xóa sổ.
Nhưng điều làm Sơn sững sờ nhất không phải là thông tin từ mật thư, mà là cái tên người đã gửi nó. Ông lão. Người đã cứu mạng anh, người đã dạy anh cách làm rượu, giờ đây lại có mặt trong hội nghị này. Tại sao ông ta lại tham gia? Là phản bội hay vẫn còn một kế hoạch bí ẩn?
Sơn biết mình không thể đứng ngoài. Cuộc họp này sẽ là bước ngoặt, nơi anh phải tận mắt chứng kiến, tận tai nghe những âm mưu của thực dân. Anh phải vào đó.
Sơn đứng trước tấm gương trong căn phòng nhỏ mà Trường đã sắp xếp cho anh. Bộ âu phục cắt may tinh xảo ôm gọn người anh, thứ trang phục mà anh vốn ghét cay ghét đắng, nhưng tối nay, nó là chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Trường đã cung cấp cho anh một thân phận mới – Trần Quang Minh, một thương nhân miền Nam đang tìm kiếm cơ hội đầu tư vào ngành rượu Đông Dương. Tên này đã từng có một chân trong giới thương nhân hội bang rượu, nhưng đã biến mất một thời gian dài. Thông tin về hắn không còn rõ ràng, điều này giúp Sơn có một vỏ bọc đủ để không ai nhận ra ngay lập tức.
Trường còn đưa cho anh một tấm giấy mời, có đóng dấu của chính quyền thực dân, một thứ mà chỉ những thương nhân có máu mặt mới có được.
“Tôi đã mua chuộc một người trong hội bang, hắn sẽ xác nhận danh tính của cậu nếu có ai hỏi.” – Trường nói khi trao tấm vé – “Nhưng nhớ này, nếu bị nghi ngờ, cậu tự lo thân. Tôi sẽ không cứu cậu đâu.”
Sơn không nói gì, chỉ gật đầu. Anh biết trò chơi này nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội duy nhất.
Trường uống một ngụm trà, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, như thể đang cân nhắc một canh bạc. Rồi hắn đặt chén xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Sơn.
“Được rồi. Tôi có một cách để đưa cậu vào.”
Sơn không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát nụ cười ẩn ý trên khuôn mặt của Trường. Hắn chưa bao giờ giúp ai mà không có lý do. Nhưng lúc này, Sơn không có lựa chọn nào khác. Nếu muốn bước vào tâm điểm của hội nghị, anh phải đánh đổi một phần rủi ro.
Đêm trước hội nghị
Sơn đứng trước tấm gương trong căn phòng nhỏ mà Trường đã chuẩn bị sẵn. Bộ âu phục được cắt may vừa vặn, một thứ quá xa lạ với anh, nhưng đêm nay nó sẽ là chiếc mặt nạ hoàn hảo. Anh kéo thẳng cổ tay áo, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình. Trần Quang Minh – thương gia miền Nam, người đang tìm kiếm cơ hội đầu tư vào ngành rượu Đông Dương.
Thân phận này không hoàn toàn là giả, vì Trần Quang Minh thật sự tồn tại. Hắn là một kẻ đã từng giao dịch với Thanh Dương Hội, nhưng đã mất tích nhiều tháng trước sau một cuộc thanh trừng nội bộ. Hồ sơ về hắn đủ mơ hồ để hội bang không thể ngay lập tức nhận ra Sơn là kẻ giả mạo.
Trường ném cho anh một tấm giấy mời, đóng dấu đỏ của chính quyền thực dân. “Cậu có ba giây để qua cổng. Một khi đã vào trong, thì không được sai sót.”
Sơn nhét giấy mời vào túi áo, quay lưng bước đi, không hỏi thêm một lời nào nữa. Trong đầu anh, hội nghị Đông Dương đã không còn là một nơi để nghe ngóng tin tức – nó sẽ là đấu trường nơi anh giành lại quyền tự chủ cho người Việt.
Dưới ánh đèn vàng hắt ra từ cổng lớn của dinh thự, Sơn giữ cho bước đi của mình chậm rãi nhưng chắc chắn. Bộ âu phục bó sát khiến anh cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này, đó là chiếc mặt nạ duy nhất có thể giúp anh bước qua cánh cửa của quyền lực mà không bị phát hiện.
Bên ngoài dinh thự, hai hàng lính Pháp đứng gác, súng khoác chéo trước ngực, đôi mắt soi xét từng người đi vào. Sơn điềm tĩnh tiến về phía trước, tay nhẹ nhàng rút tấm giấy mời ra khỏi túi khi một tên lính ra hiệu dừng lại.
Gã lính gác nhận lấy giấy mời, ánh mắt lướt nhanh qua con dấu. Hắn nhíu mày, liếc nhìn Sơn một lượt từ đầu đến chân.
“Trần Quang Minh, thương nhân miền Nam?”
Sơn gật đầu, gương mặt không một gợn lo lắng. Hắn nhìn chằm chằm vào Sơn, như thể cố tìm một điểm bất thường. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Sơn có thể cảm nhận nhịp tim mình chậm lại, nhưng anh vẫn đứng yên, không chớp mắt.
Rồi gã lính quay sang đồng đội, hất đầu một cái.
“Vào đi.”
Sơn siết chặt nắm tay trong túi áo, nhưng vẻ ngoài vẫn điềm nhiên, khẽ gật đầu bước qua cánh cổng lớn. Anh đã vào trong.
Bên trong dinh thự, không khí hoàn toàn khác biệt. Một sảnh lớn với trần cao chót vót, những chiếc đèn chùm pha lê sáng rực, phản chiếu xuống những bộ vest đắt tiền và những chiếc váy lụa cầu kỳ. Các thương gia, quan chức Pháp, đại diện hội bang rượu đều có mặt, nâng ly, cười nói, như thể cả cuộc chiến ngoài kia chưa bao giờ tồn tại.
Sơn di chuyển dọc theo căn phòng, cố gắng tận dụng sự hỗn loạn của bữa tiệc để quan sát tất cả mọi thứ. Anh nhận thấy những nhóm nhỏ đang tụ tập, từng khuôn mặt quen thuộc từ danh sách mật báo xuất hiện trước mắt.
Rồi anh nhìn thấy hắn – tên trùm hội bang rượu.
Hắn đang đứng gần viên toàn quyền Pháp, tay cầm ly rượu, nụ cười đầy ngạo mạn khi thảo luận về kế hoạch kiểm soát rượu Đông Dương.
“Chỉ cần sắc lệnh được ký, toàn bộ ngành rượu sẽ nằm trong tay chúng ta,” – hắn nói, giọng trầm nhưng rõ ràng – “Những lò rượu Việt? Chúng sẽ biến mất. Không còn lối thoát.”
Sơn nheo mắt, nhận ra một kế hoạch lớn hơn đang diễn ra ngay trước mắt mình.
Nhưng trước khi anh có thể nghe thêm, một bàn tay đặt nhẹ lên vai anh.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Ông lão.
Sơn quay người lại, và ngay lập tức bị hút vào ánh mắt của người đàn ông đã từng cứu anh. Nhưng hôm nay, ông không còn là người thầy nấu rượu, mà là một nhân vật quan trọng trong cuộc họp này.
“Chúng ta cần nói chuyện” – ông lão thì thầm.
Sơn gật đầu, theo ông rẽ vào một hành lang vắng, nơi ánh sáng đèn vàng không thể chạm tới.
Bí mật trong đêm
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, không gian chỉ còn lại hai người. Sơn không còn giữ vẻ ngoài bình tĩnh nữa, anh nhìn thẳng vào ông lão, giọng trầm xuống. “Tại sao ông ở đây?”
Ông lão không vội trả lời. Ông bước chậm rãi đến một kệ sách, tay lướt qua những cuốn sách bọc da, như thể đang tìm thứ gì đó.
“Cậu nghĩ rượu là gì, Sơn?” – ông hỏi, nhưng giọng điệu không giống như một câu hỏi đơn thuần.
Sơn siết chặt tay. “Một phần của văn hóa. Một phần của cuộc chiến.”
Ông lão dừng lại, khẽ gật đầu. “Vậy thì hãy nghe kỹ, vì cậu chỉ có một cơ hội để thay đổi cục diện cuộc chiến này.”
Ông kéo một cuốn sách, và một cánh cửa bí mật mở ra phía sau giá sách.
Sơn chững lại, nhưng ông lão chỉ bước vào, ra hiệu cho anh đi theo.
Bên trong, một căn phòng nhỏ hiện ra – không lộng lẫy như căn phòng ngoài kia, nhưng có một bàn họp lớn, với bản đồ Đông Dương trải rộng.
Ông lão kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, đôi mắt ánh lên sự sắc bén mà Sơn chưa từng thấy.
“Cuộc họp này không chỉ là về rượu, Sơn. Đây là một nước đi lớn hơn. Một khi sắc lệnh được ký, không chỉ nền rượu truyền thống của Việt Nam bị xóa sổ, mà cả quyền kiểm soát kinh tế của người Việt cũng sẽ bị chặt đứt hoàn toàn.”
Sơn nheo mắt, cảm thấy sự nguy hiểm của những gì sắp xảy ra. “Cậu biết tại sao tôi đưa cậu vào đây không?” – ông lão hỏi.
Sơn không trả lời.
Ông lão nghiêng người về phía trước, giọng chậm rãi nhưng chắc chắn. “Vì chỉ có cậu mới có thể ngăn chặn nó trước khi quá muộn.”
Một cuộc chiến không cần súng đạn
Dinh thự thực dân, Hà Nội.
Tiếng ly pha lê chạm nhau vang vọng trong căn phòng lớn. Trong không khí, mùi rượu mạnh nồng đượm, hòa cùng tiếng cười khẽ của những kẻ quyền lực. Hội nghị Đông Dương đang bước vào giai đoạn quyết định, nơi những kẻ thực dân, thương nhân hội bang rượu và quan chức Việt thân Pháp cùng nhau ký kết sắc lệnh hợp thức hóa độc quyền rượu. Văn bản được trịnh trọng đặt lên bàn chính là Sắc lệnh Thành lập Độc quyền Rượu Đông Dương. Nội dung cốt lõi của nó tuyên bố thành lập Tổng Công ty Rượu Đông Dương do người Pháp nắm quyền chi phối, độc quyền toàn bộ việc sản xuất, phân phối và buôn bán rượu trên toàn cõi Đông Dương. Mọi hình thức nấu rượu thủ công, rượu lậu của người bản xứ và các xưởng rượu đang kinh doanh sẽ đều bị nghiêm cấm tuyệt đối. Sắc lệnh cũng ấn định các quy chuẩn sản xuất, giá bán do Tổng Công ty quyết định và đặt ra những hình phạt hà khắc cho bất kỳ ai dám vi phạm, từ phạt tiền, tịch thu tài sản đến tù đày. Một nguồn lợi béo bở và quyền lực tuyệt đối nay đã chính thức nằm trong tay những kẻ vừa nâng ly.
Có một điều mà chúng không biết – là kẻ thù đã ở ngay trong lòng dinh thự.
Sơn khẽ gật đầu với ông lão, rồi nhìn sang viên sĩ quan Pháp đã tiết lộ tài liệu mật về hội bang rượu cho anh. Tập hồ sơ anh đang cầm trong tay không chỉ là bản kế hoạch chi tiết, mà còn là thứ sẽ phá hủy hoàn toàn giấc mộng độc quyền rượu của bọn chúng.
Nhưng chỉ có tài liệu thôi thì chưa đủ. Anh cần một cú đánh hoàn hảo, một đòn mà bọn chúng không bao giờ ngờ tới.
Sơn ngẩng đầu lên, một nụ cười mỏng nở trên môi.
“Chúng ta sẽ khiến bọn chúng tự phá hủy chính kế hoạch của mình.”
Ly rượu mang chất độc của sự thật
Tại bàn họp, tên trùm hội bang rượu đứng dậy, nâng ly lên, giọng trầm đục vang lên giữa căn phòng.
“Chúc mừng quý vị! Từ hôm nay, Đông Dương sẽ có một nền công nghiệp rượu quy củ hơn. Một nền kinh tế mạnh mẽ hơn. Và tất nhiên, một thị trường rượu… chỉ thuộc về chúng ta.”
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên từ các thương nhân thân Pháp và quan chức. Họ hân hoan trước sự chiến thắng, tin rằng từ nay, rượu truyền thống Việt Nam sẽ bị xóa sổ, mãi mãi nằm dưới sự kiểm soát của họ.
Hắn cầm ly rượu lên, ánh mắt đầy ngạo mạn nhìn khắp phòng, rồi uống một ngụm dài.
Sơn vẫn bình tĩnh quan sát, rồi anh chậm rãi rót rượu từ chai của mình, một chai rượu được nung nấu từ hầm rượu mật của anh. Chai rượu này không phải rượu bình thường, mà là một con dao hai lưỡi mà anh đã chuẩn bị trước khi vào hội nghị. Hắn liếc nhìn chai rượu trên tay Sơn, bật cười. “Thứ rượu này không còn giá trị gì ở đây nữa đâu, cậu trai trẻ.”
“Rượu truyền thống đã chết. Hãy để người Pháp dạy các người cách làm rượu thực thụ.”
Sơn cười nhạt, giơ ly rượu lên. “Vậy thì… uống thử đi. Xem thử rượu của chúng tôi có chết thật hay chưa?”
Tên trùm hội bang nhếch mép, cầm ly rượu lên uống một hơi. Nhưng ngay khi hắn vừa nuốt xuống, ánh mắt hắn chợt sắc lạnh lại.
Mùi vị này…
Không giống bất cứ thứ rượu nào hắn từng uống trước đây.
Hắn đặt mạnh ly xuống bàn, đôi mắt trợn lên nhìn Sơn. Những thương nhân khác bắt đầu nhao nhao khi thấy biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt của hắn.
Sơn đặt ly rượu xuống, giọng điềm nhiên nhưng sắc lạnh.
“Thứ rượu mà các người cho rằng đã chết… thực ra chưa bao giờ biến mất. Nó chỉ đang âm thầm chờ ngày phản công.”
Hắn kinh ngạc. Cả phòng họp bắt đầu xì xào, những quan chức Pháp thì thầm với nhau, trong khi một số kẻ đã bắt đầu nghi ngờ.
Sơn đứng thẳng dậy, đôi mắt anh quét qua căn phòng.
“Các ngài ở đây có biết thứ rượu này chứa gì không?” – Anh hỏi, giọng bình tĩnh đến đáng sợ. Không ai trả lời.
Sơn quay người, bước chậm rãi quanh bàn họp, rồi dừng lại ngay trước mặt viên toàn quyền Pháp. Anh cúi xuống, nhấc lên một chai rượu khác trên bàn, nhãn của một thương hiệu Pháp được đóng dấu hợp pháp.
“Thứ rượu này, chính là thứ mà các người đang định ép buộc người dân Việt Nam phải uống. Nhưng nếu tôi nói rằng… chính những chai rượu này lại là thứ nguy hiểm nhất trong căn phòng này thì sao?”
Lúc này, những ánh mắt xung quanh bắt đầu dao động, sự tự tin của những kẻ cầm quyền bắt đầu lung lay.
Sơn từ từ rút từ trong túi ra một tập tài liệu, rồi ném mạnh xuống bàn.
Giấy tờ bay ra, lộ rõ những chứng cứ quan trọng – tài liệu mật của hội bang rượu, kế hoạch chi tiết về độc quyền, các cuộc giao dịch mờ ám với những thương nhân tham nhũng.
Tên trùm hội bang tái mặt.
Viên toàn quyền Pháp nhặt một tờ giấy lên, đọc lướt nhanh, rồi quay sang nhìn tên trùm hội bang, mắt hắn bắt đầu ánh lên sự nghi ngờ.
Sơn mỉm cười lạnh lùng.
“Giờ thì quý vị có muốn nâng ly chúc mừng nữa không?”
Màn đổ vỡ không thể cứu vãn
Không khí trong phòng đột ngột thay đổi. Những thương nhân thân Pháp bắt đầu nhìn nhau, lo lắng về những tài liệu vừa bị phơi bày.
Tên trùm hội bang siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên sự giận dữ. Hắn quay sang viên toàn quyền, giọng gằn xuống.
“Những thứ này không thể tin được! Đây là tài liệu giả!”
Viên toàn quyền Pháp không trả lời ngay, nhưng Sơn có thể thấy hắn đang suy nghĩ nhanh chóng, đánh giá tình huống.
Sơn không để bọn chúng kịp xoay chuyển. Anh bước lên, giọng chậm rãi nhưng đầy uy lực: “Có thể các ngài không tin tôi, nhưng tôi chắc chắn các ngài sẽ tin vào chính đồng minh của mình.”
Anh đưa tay ra hiệu, cánh cửa hội nghị bất ngờ mở ra.
Hai người đàn ông bước vào – một là điệp viên ngầm của Sơn trong hàng ngũ Pháp, người đã cung cấp tài liệu, và người còn lại là một thương gia lớn đã quay lưng lại với Thanh Dương Hội.
Tên trùm Thanh Dương mặt tái xanh.
Viên toàn quyền Pháp chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tối lại. “Vậy ra… ngươi đã phản bội?”
Sơn mỉm cười, nhưng trong mắt anh không có lấy một chút khoan nhượng. “Không. Chính các ngươi đã phản bội nền kinh tế của chính Đông Dương.”
Một tiếng “RẦM” vang lên khi viên toàn quyền đập mạnh tay xuống bàn, mắt quét qua những kẻ vừa bị bóc trần. Hội nghị vỡ vụn ngay trước mắt bọn chúng.
Kế hoạch kiểm soát rượu bị giáng một đòn nặng nề. Sơn không cần phải bắn một viên đạn nào.
Chỉ với một ly rượu, một tập tài liệu, và sự sụp đổ niềm tin giữa những kẻ cầm quyền, anh đã làm được điều mà cả một đội quân có khi cũng không thể thực hiện được ngay lúc này. Anh quay người, chậm rãi rời khỏi căn phòng, bỏ lại phía sau một hội nghị đang sụp đổ, nơi những kẻ từng tự tin kiểm soát tất cả giờ đây chìm trong hoang mang.
Đây chỉ mới là khởi đầu.

