Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt trong lán trại, Sơn ngồi lặng, tâm trí quay cuồng với những gì vừa biết về Hội nghị Đông Dương. Anh không thể ngủ. Hình ảnh cha anh – người đã hi sinh vì bảo vệ công thức Nam Vương Tửu – không ngừng ám ảnh anh. Nhưng giờ đây, anh hiểu rằng, sự hy sinh của cha không chỉ liên quan đến rượu, mà là sự sống còn của cả một đất nước. Cha anh không chỉ bị giết vì một công thức rượu, mà là vì những gì đang xảy ra với nền kinh tế và tinh thần của dân tộc này. Và Sơn biết, anh phải sống. Anh phải làm gì đó để ngừng cuộc chiến này.
Sơn cảm thấy nỗi cô đơn đè nặng lên mình. Những chiến sĩ xung quanh đều có nhiệm vụ rõ ràng, nhưng anh thì không. Anh phải sống, anh phải hành động. Nếu không, những hy sinh mà họ đã trải qua sẽ trở thành vô nghĩa. Nhưng trong cái tĩnh lặng ấy, có điều gì đó trong lòng anh lại trỗi dậy. Sự thù hận, sự phẫn nộ, tất cả dường như được nung nấu trong một khoảnh khắc đau đớn không thể kìm chế. Anh phải tiếp tục, dù là để bảo vệ rượu, bảo vệ những gì mà cha anh đã để lại, hay bảo vệ chính sự sống còn của dân tộc này.
Bên ngoài căn lán, dưới bóng đêm tĩnh mịch, một kẻ đang lặng lẽ quan sát. Hắn là một người lính Việt Minh, nhưng không trung thành với cách mạng. Đêm nay, khi mà mọi người đều chìm trong giấc ngủ, hắn lại không thể nào tìm được sự yên tĩnh. Hắn theo dõi từng cử động của Sơn, và ngay từ lúc anh bước vào căn cứ, hắn đã cảm thấy có điều gì đó bất thường. Một người nấu rượu, nhưng lại được Nguyễn Văn Lực, người chỉ huy cách mạng kỳ cựu tiếp đón như thế?
Hắn nhận ra rằng Sơn là một mối đe dọa. Sơn không chỉ đơn thuần là một người lạ trong căn cứ. Hắn biết quá nhiều, và chính điều đó khiến hắn phải hành động. Sự hiện diện của Sơn không thể được bỏ qua.
Kẻ phản bội không vội hành động ngay. Hắn biết rằng một khi đã bắt đầu, sẽ không thể quay lại. Sau khi giả vờ đi tuần tra, hắn lặng lẽ men theo con đường rừng dẫn ra phía bìa căn cứ. Từng bước chân nhẹ nhàng, không một âm thanh, chỉ có bóng tối là người bạn đồng hành duy nhất. Hắn đến một nơi khuất, mở chiếc ba lô ra và lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Bằng mực than, hắn viết vội vài dòng:
“Xuất hiện 1 tên Hà Nam Sơn đang ở căn cứ Can Lộc. Hắn không phải là chiến sĩ bình thường, hắn biết quá nhiều. Phải hành động ngay.”
Hắn nhét cuộn giấy vào một ống tre nhỏ, buộc vào chân con chim bồ câu trắng – loài chim mà hắn đã chọn làm phương tiện gửi đi thông điệp chết người, được hắn cất giấu kỹ trong rừng mà không ai hay. Con chim bồ câu vỗ cánh mạnh mẽ, bay vụt lên trời đêm, mang theo bản án tử của Sơn, mang theo kế hoạch hủy diệt mà hắn đã cẩn thận chuẩn bị.
Vài giờ sau, ở một điểm tập kết bí mật
Trong một túp lều bỏ hoang ở rừng phía nam, một nhóm người nhận được tin. Cầm đầu là một gã to lớn, vết sẹo dài trên mặt, ánh mắt tàn nhẫn. Hắn đọc nội dung bức thư với vẻ mặt lạnh lùng, rồi bật cười khinh miệt.
“Thì ra Hà Nam Sơn vẫn chưa sợ cái chết của cha, hắn nghĩ có thể trốn trong rừng sao? Đêm nay, chúng ta săn mồi.”
Không cần phải ra lệnh gì thêm, toán mật vụ của địch cùng sát thủ của Thanh Dương Hội lập tức lên đường. Chúng chuẩn bị súng trường, lựu đạn và dao găm, họ hướng thẳng về phía căn cứ Việt Minh, nơi Sơn đang trú ẩn. Một cuộc săn mồi đẫm máu đang bắt đầu.
Cuộc chạy trốn xuyên dãy Trường Sơn
Sơn vừa chợp mắt được một chút thì tiếng súng vang lên từ bìa rừng, kéo anh bật dậy. Pháo sáng từ phía đồi cao bắn lên, soi rõ từng mái lán trại, những tia sáng chói lọi tách biệt bóng tối, tạo thành những hình hài quái dị trong đêm. Tiếng còi báo động xé toạc không khí, vang lên inh ỏi, từng tiếng súng nổ đáp trả, nhưng không đủ mạnh để ngăn bước tiến của kẻ thù.
Nguyễn Văn Lực lao vào lán trại của Sơn, kéo anh đứng dậy, mặt ông căng thẳng như không còn thời gian.
“Bọn chúng đến rồi! Cậu phải chạy ngay!” – Lực gầm lên, không còn thời gian giải thích.
Sơn chỉ kịp vớ lấy khẩu súng, theo chân Lực, chạy ra ngoài. Quân địch đã bao vây từ nhiều hướng. Lính Việt Minh nổ súng đáp trả, nhưng quân địch đông gấp ba lần, sức mạnh quá chênh lệch. Bọn chúng không chỉ muốn tiêu diệt căn cứ – mà còn muốn giết Sơn.
Không có thời gian để phân vân. Sơn chỉ kịp nhìn một lần cuối về phía những đồng đội của mình, rồi cùng Lực và nhóm chiến sĩ rút chạy về hướng Trường Sơn, xuyên qua bóng tối của khu rừng. Từng bóng người lao vào màn đêm, tiếng súng đuổi theo không ngừng, ánh sáng từ pháo sáng lẻ tẻ chiếu lên, soi rõ từng bước chân hoảng loạn.
Chỉ có một con đường thoát: Chạy dọc theo bờ sông Gianh, hướng về phía núi. Sơn biết nếu anh bị bắt, đó sẽ là dấu chấm hết.
Sau hơn một giờ chạy trốn, cả nhóm đến một vách đá dựng đứng. Bên dưới là dòng sông cuộn xiết, khúc sông dữ dội như muốn nuốt chửng tất cả. Phía trước là vực sâu, không còn con đường nào để đi. Phía sau là tiếng súng nổ như sấm dội vào lòng đất. Họ đã bị dồn vào đường cùng. Nguyễn Văn Lực nhìn quanh, siết chặt súng trong tay, giọng ông trầm xuống, khẩn trương:
“Cậu là người duy nhất biết rõ kế hoạch của bọn chúng. Cậu phải sống!”
Lực hối thúc Sơn: “Chúng tôi sẽ cầm chân chúng. Cậu nhảy xuống đi!”
Sơn đứng thẳng, nhưng trái tim anh không thể quyết định. Anh không thể bỏ mặc đồng đội, không thể để họ chiến đấu một mình. Nhưng đúng lúc đó, một viên đạn xé gió, lao thẳng vào vai Sơn. Anh loạng choạng, mất thăng bằng. Cả cơ thể anh mất đà, lảo đảo về phía sau, mắt nhìn thấy dòng nước cuồn cuộn dưới chân. Anh không thể cầm cự thêm nữa.
Sơn cố gắng vươn tay ra để chụp lấy một tảng đá gần đó, nhưng tất cả đều vô ích. Anh chỉ thấy một cảm giác rỗng tuếch, rồi rơi xuống.
Trên vách đá, tất cả chiến sĩ Việt Minh sững sờ. Không một ai dám lên tiếng. Sự im lặng đáng sợ bao trùm căn cứ, những người còn lại nhìn nhau không tin vào những gì vừa xảy ra. Sơn đã rơi xuống, và không ai nghĩ rằng anh có thể sống sót sau cú rơi từ vách đá cao, vào dòng nước Gianh đang cuồn cuộn.
Một chiến sĩ trong nhóm thì thầm, giọng lạc đi: “Anh ấy… rơi xuống rồi sao?” – Nguyễn Văn Lực nghiến răng, quay người ra lệnh, vẻ mặt không một chút do dự: “Không có thời gian nữa! Tiếp tục chiến đấu!”
Trong mắt mọi người, Sơn đã chết. Không ai có thể sống sót sau cú rơi đó, và dòng sông Gianh cuộn xiết không cho ai cơ hội sống sót.

