Cuộc gặp gỡ giữa rừng già
Sơn không nghĩ rằng cuộc hành trình tìm rượu lại dẫn anh đến con đường này – con đường không dành cho thương nhân, không dành cho những kẻ buôn bán, mà dành cho những con người đang lặng lẽ mở lối giữa núi rừng, gánh trên vai cả vận mệnh dân tộc.
Dãy Trường Sơn sừng sững trước mặt anh, kéo dài bất tận, ẩn mình dưới những tán rừng già xanh thẳm. Con đường mòn nhỏ bé xuyên qua vách đá không phải tự nhiên mà có – nó được hình thành từ mồ hôi, máu, và cả những hy sinh lặng thầm. Mỗi bước đi trên con đường này, anh đều cảm nhận được sức nặng của lịch sử, của những người đã dám sống và hy sinh để giữ cho đất nước này được tự do.
Đó là nơi anh gặp họ. Những cô gái mở đường.
Mưa rừng đến bất ngờ như một cơn giận dữ của thiên nhiên. Từng giọt nước lạnh buốt quất xuống mặt đất, tiếng sấm nổ vang rền giữa không trung. Sơn vội vàng tìm chỗ trú, nhưng rừng rậm thế này, chẳng có nơi nào an toàn. Anh băng qua một con dốc nhỏ, định tìm một hốc cây để tránh mưa, thì từ xa, một nhóm người đang hối hả đi xuống theo triền đồi.
Họ không phải những kẻ lang bạt như anh. Họ là những cô gái, khoác trên vai những chiếc ba lô nặng trĩu, quần áo ướt đẫm, bùn đất vương đầy trên tay. Nhưng điều khiến Sơn chú ý không phải sự vất vả, mà là ánh mắt họ – kiên cường, mạnh mẽ, không một chút lùi bước. Mỗi bước đi của họ đều mang theo một nghị lực phi thường, như thể con đường này không chỉ là một phần công việc, mà là một sứ mệnh mà họ đã nhận lấy.
Mưa mỗi lúc một lớn, gió quật mạnh đến mức tán cây rung lên bần bật, nhưng họ vẫn bước tiếp, không hề chần chừ. Sơn định tiến lại gần để hỏi có nơi nào trú mưa hay không, thì ngay lập tức một cô gái trong nhóm quay phắt lại, giơ cuốc chim lên cảnh giác.
“Anh là ai?”
Giọng nói dứt khoát, không hề run rẩy, dù cơn mưa vẫn đang quất từng cơn xuống mặt. Sơn sững lại trong khoảnh khắc. Trước mắt anh là một cô gái chừng mười chín, đôi mắt đen sâu thẳm, mái tóc dài tết gọn sau lưng. Gương mặt cô sắc nét, mạnh mẽ, nhưng lại có nét gì đó rất dịu dàng. Cô không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ có sự cảnh giác và sự vững vàng toát lên từ từng cử động. Dù cả người cô đã ướt sũng, nhưng ánh mắt vẫn sáng như ngọn lửa.
Anh không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình vừa chạm vào một điều gì đó rất đặc biệt. Nhìn vào ánh mắt ấy, Sơn có thể thấy sự kiên định, sự quyết tâm của một người không lùi bước, dù thế giới xung quanh có sụp đổ.
“Tôi chỉ là một kẻ lang bạt. Còn các cô?”
Một cô gái khác bật cười, dù nước mưa đang chảy dài trên gò má:
“Chúng tôi à? Chúng tôi là những người cõng cả con đường trên lưng mình.”
Cô gái đứng trước mặt anh hạ cuốc chim xuống, gật đầu:
“Chúng tôi là đội mở đường. Tôi là Lệ Quyên.”
Tên cô vừa vang lên, dường như có thứ gì đó khẽ lay động trong lòng Sơn.
Không phải vì cái tên, mà vì cách cô nói – dứt khoát, mạnh mẽ, nhưng không mất đi sự dịu dàng vốn có. Cách cô truyền tải một niềm tin sắt đá, một tinh thần mạnh mẽ nhưng cũng đầy nhân văn.
Những Con Người Gánh Cả Con Đường Trên Vai
Cơn mưa lớn quá, nhóm của Quyên quyết định dừng chân dưới một vách đá lớn để tránh nước. Họ nhóm một đống lửa nhỏ, hong khô quần áo, rồi bắt đầu kể chuyện về công việc của mình – công việc mở đường cho những đoàn quân, những chuyến vận chuyển vũ khí, lương thực.
Sơn ngồi lặng lẽ, lắng nghe họ nói.
“Ban ngày, chúng tôi vác cuốc, vác xẻng, đào đất, san đường. Đêm xuống, nếu có xe chở hàng đi qua, thì lại soi đèn, vá lại những chỗ sụt lún.”
“Có những hôm địch ném bom dữ quá, con đường vừa mở xong đã bị phá hủy ngay lập tức. Chúng tôi lại bắt đầu lại từ đầu, như thể chưa từng có gì xảy ra.”
Một cô gái khác cười nhẹ:
“Làm nhiều riết cũng quen. Ban đầu, cầm cuốc còn đau tay, sau này thì chai sạn cả rồi.”
Quyên không nói nhiều, chỉ ngồi im lặng bên đống lửa, lắng nghe đồng đội mình kể chuyện. Nhưng Sơn luôn để ý đến cô nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Anh để ý cách cô vén tóc sau tai khi gió thổi mạnh, cách cô ngước mắt nhìn trời khi có tiếng sấm rền, ánh mắt sáng lên khi nghe về những con đường đã mở.
Anh để ý cả cách cô chăm sóc đồng đội – nhẹ nhàng mà không yếu đuối, ân cần mà không làm người khác cảm thấy bị bảo bọc.
Và anh nhận ra… mình bị cuốn vào cô lúc nào không hay.
Bỗng dưng, một cô gái chống cằm, tò mò nhìn Sơn:
“Vậy còn anh, rốt cuộc anh là ai vậy?”
Sơn cười nhẹ, đưa tay nhận một củ sắn từ Quyên, lật qua lật lại trong lòng bàn tay. Hơi nóng len qua kẽ tay, ấm áp mà cũng cay cay.
Anh trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng:
“Tôi là một kẻ đi tìm rượu.”
Cả nhóm ngạc nhiên
“Rượu ư?” – Một cô gái tròn mắt – “Anh biết thời này nấu rượu là bị cấm, đúng không?”
Sơn gật đầu.
“Biết chứ. Tôi không tìm rượu để uống, mà tìm lại một thứ đã bị chôn vùi – Nam Vương Tửu.”
Lửa trại lép bép cháy, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen của Quyên. Cô im lặng lắng nghe, không cắt ngang lời anh.
Sơn kể về cha mình.
Anh chậm rãi kể, về cha anh – Hà Nam Vương, một bậc thầy nấu rượu, người duy nhất còn giữ công thức Nam Vương Tửu.
“Ông ấy từng nói – Rượu không chỉ là rượu, mà còn là linh hồn của đất nước.’”
“Nhưng Thanh Dương Hội không nghĩ thế. Chúng muốn thâu tóm tất cả, muốn biến rượu Việt thành thứ hàng hóa không còn hồn cốt. Cha tôi không chịu khuất phục, và rồi…”
Anh dừng lại, ngọn lửa khẽ bùng lên, ánh sáng lướt qua đôi mắt anh.
Cả nhóm không ai lên tiếng. Cuối cùng, Quyên khẽ nói:
“Ông ấy đã hy sinh, đúng không?”
Sơn gật đầu, bàn tay siết nhẹ củ sắn đã nguội.
“Tôi đã mất tất cả trong đêm đó. Không còn nhà, không còn người thân, không còn gì ngoài những lời nói và mảnh giấy cha để lại.”
“Vậy nên anh đi tìm Nam Vương Tửu?” – Một cô gái hỏi.
Sơn lắc đầu – “Ban đầu, tôi nghĩ vậy. Tôi muốn tìm lại công thức, muốn phục hồi thứ rượu đã bị lãng quên.”
Anh ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt sâu thẳm hơn cả màn đêm.
“Nhưng khi đi qua từng vùng đất, khi nhìn thấy những người nấu rượu phải lén lút, nhìn thấy những hũ rượu bị chôn xuống đất để tránh bị tịch thu… tôi mới hiểu rằng… tôi không chỉ tìm một công thức.”
Anh hít một hơi dài, giọng nói trầm xuống, nhưng đầy quyết tâm.
“Tôi đang tìm lại linh hồn của rượu Việt. Và cũng là tìm lại chính mình.”
Sơn nhìn Quyên, thấy trong ánh mắt cô sự thấu hiểu sâu sắc. Quyên không cười, chỉ gật đầu, rồi nói:
“Vậy thì anh không chỉ đi tìm rượu.” Sơn ngạc nhiên, nhướng mày. “Anh đang tìm một con đường.”
Sơn sững lại. Một điều gì đó thay đổi trong anh.
Anh đã nghĩ mình chỉ là một kẻ lang bạt, một người đi tìm quá khứ.
Nhưng những ngày qua, anh đã cùng họ san đường, cùng họ đắp lối, cùng họ đổ mồ hôi vì một con đường lớn hơn chính bản thân mình.
Có lẽ…
Anh đã thực sự tìm thấy con đường của mình.
Gió rừng thổi qua, cuốn theo mùi khói bếp, mùi sắn nướng, và cả những suy tư còn dang dở.
Quyên lặng lẽ nhìn anh thêm một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Ngày mai, con đường này sẽ hoàn thành. Và chúng ta sẽ tiếp tục đi tiếp.”
Không ai biết rằng…
Ngày mai, một trận chiến sẽ nổ ra.
Những ngày sau đó, Sơn đi cùng nhóm của Quyên, giúp họ khuân đá, đắp đường, vận chuyển nhu yếu phẩm.
Ban đầu, Quyên vẫn giữ thái độ bình thản, không quá thân thiết, nhưng cũng không xa cách. Nhưng dần dần, ánh mắt cô khi nhìn anh không còn giống như lúc ban đầu nữa.
Có lần, khi cả nhóm tạm nghỉ giữa đường, Quyên rót một chén nước mưa từ ống nứa đưa cho Sơn.
“Anh uống đi, chắc mệt lắm rồi.”
Sơn cầm lấy, nhưng không uống ngay, mà nhìn cô:
“Quyên này…”
“Hả?”
“Vì sao cô chọn con đường này?”
Cô ngước mắt lên, một tia ngạc nhiên thoáng qua, rồi khẽ cười.
“Vì nếu không có đường, thì làm sao chúng ta đi tiếp được?”
Sơn im lặng.
Anh biết cô không chỉ đang nói về con đường đất dưới chân họ. Cô đang nói về một con đường lớn hơn – con đường của dân tộc, con đường đi đến ngày độc lập.
Những ngày bên nhau, giữa những cung đường rừng hiểm trở, giữa những buổi tối quây quần bên đống lửa, giữa những câu chuyện thì thầm trong đêm, giữa những lần vô thức nhìn về phía nhau mà không ai nói ra.
Cả hai đều hiểu. Giữa họ, có một thứ gì đó đã hình thành. Không vồ vập, không gấp gáp. Chỉ là một sự thấu hiểu, một sự ngưỡng mộ, và một chút gì đó mà cả hai không dám gọi tên. Bởi vì họ đều biết… Đây là thời chiến. Và có những thứ chỉ có thể giữ trong tim, chứ không thể nói ra.
Sau khi trận phục kích xảy ra, cả nhóm chỉ còn một con đường duy nhất: rút lui vào hệ thống hầm bí mật. Lệ Quyên đi đầu, dẫn theo Sơn và nhóm chiến sĩ tình báo tiến vào lòng đất. Bóng tối nhanh chóng bao trùm, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu trong tay Quyên.
Không gian ngột ngạt.
Lối đi chật hẹp, không khí ẩm ướt và nặng mùi đất.
Tiếng bước chân vang vọng trong đường hầm, hòa cùng nhịp tim dồn dập của những con người đang chạy đua với tử thần.
Sơn đi ngay sau Quyên, mắt không rời khỏi bóng dáng mảnh mai nhưng vững chãi của cô.
Mỗi lần ngọn lửa đèn dầu chập chờn, ánh mắt Quyên vẫn kiên định như chưa từng biết đến sợ hãi.
Đội trưởng của nhóm tình báo, một người đàn ông tầm trung niên, thì thầm:
“Chúng ta còn bao xa nữa?”
Quyên trả lời ngay, giọng bình tĩnh như đã thuộc từng nhánh hầm trong lòng bàn tay.
“Khoảng năm trăm mét nữa là đến cửa ra. Chúng ta sẽ thoát ra rừng, từ đó có thể tản ra nhiều hướng.”
“Tốt. Nhưng đi nhanh lên, tôi không tin bọn chúng để chúng ta đi dễ dàng như vậy.”
Dự cảm không lành – Sơn cảm thấy một điều gì đó không ổn. Trước khi xuống hầm, anh đã nghe tiếng còi báo hiệu của địch. Chúng đã phát hiện có người trốn thoát.
Câu hỏi là – “Chúng có biết lối thoát này không?” – Quyên cũng có chung suy nghĩ.
Cô bất giác siết chặt ngọn đèn dầu trong tay.
Gần đến cửa hầm
Cả nhóm tiến nhanh hơn, không ai nói thêm một lời nào nữa.
Bây giờ chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và tiếng bước chân dồn dập trên nền đất lạnh. Sơn cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt phía xa. Họ đã gần ra đến cửa hầm.
Nhưng đúng lúc đó – TIẾNG NỔ CHÁT CHÚA TỪ PHÍA TRÊN!
Lộ rồi!
Toàn bộ lòng đất rung chuyển dữ dội!
Đất đá rơi xuống từ trần hầm, những mảng bùn trút xuống như thác lũ.
“CHÚNG ĐÃ PHÁT HIỆN CỬA HẦM!” – Một chiến sĩ hét lên.
Bên ngoài, tiếng súng vang lên dồn dập. Bọn địch không để họ rời đi dễ dàng.
Chúng ném lựu đạn và bắt đầu phá cửa hầm!
Quyên quay lại, đánh giá tình hình chỉ trong một giây. Rồi cô quay sang nhóm tình báo, giọng dứt khoát: “Mọi người chạy trước! Tôi sẽ xử lý phía sau!”
Sơn mở to mắt. “Quyên, em không thể -“
Cô không để anh nói hết câu. “Anh Sơn, anh phải đi! Nếu thông tin này không được đưa ra ngoài, sẽ có rất nhiều người phải chết!”
Sơn siết chặt nắm tay.
Anh muốn kéo cô đi cùng, muốn nói rằng họ sẽ cùng thoát ra. Nhưng anh nhìn vào mắt Quyên, và anh biết – cô đã quyết định. Không để Sơn kịp phản ứng, Quyên lao đến, đẩy anh và nhóm tình báo về phía cửa hầm. Rồi – Cô giật mạnh cơ chế kích nổ cửa hầm. Lối vào sập xuống ngay sau lưng họ. Ánh sáng cuối cùng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cánh cửa hầm đóng lại, Sơn nhìn thấy Quyên lần cuối. Ánh mắt cô không sợ hãi. Không nuối tiếc. Chỉ có một nụ cười nhẹ, như ánh sáng cuối cùng trong hầm tối. Rồi – Quyên quay lại, đứng vững trong bóng tối, quyết định không lùi bước. Sơn nhìn thấy cô qua khe cửa hầm, vẫn đứng đó, không hề sợ hãi, sẵn sàng tiếp tục mở đường.
Con Đường Vẫn Tiếp Tục
Nhờ sự dũng cảm của Quyên và nhóm, cánh cửa dẫn đến ngày mai vẫn còn. Hà Nam Sơn không thể dừng lại. Anh biết rằng Quyên sẽ tiếp tục mở con đường, dù mối nguy hiểm vẫn rình rập. Sơn không thể quay lại, phải tiếp tục con đường của mình, con đường mà Quyên đã giúp anh hiểu rõ hơn, một con đường của niềm tin và hy vọng.

