Chương 2: Bi kịch gia đình – Buổi tối định mệnh

Trời Bắc Giang hôm ấy tối đen như mực. Những đám mây dày đặc che lấp ánh trăng, gió thổi từng cơn rét buốt xuyên qua từng nếp nhà tranh. Đó là một đêm mùa đông lạnh lẽo, nhưng với Hà Nam Sơn, cái lạnh ấy không chỉ đến từ thời tiết – mà còn từ bàn tay của những kẻ đang săn lùng cha con anh.

Trong căn nhà gỗ cũ ven làng, một hầm rượu ngầm ẩn dưới lòng đất vẫn âm thầm hoạt động. Những chum rượu sành xếp ngay ngắn, từng giọt rượu nhỏ tí tách xuống từ nồi chưng cất, mang theo hương thơm nồng nàn của nếp cái hoa vàng. Đó là công sức bao năm của Hà Nam Vương, là tất cả niềm tin và tâm huyết của ông.

Nhưng hôm nay, mùi rượu ấy lẫn trong mùi chết chóc.

Từ xa, những bóng đen đang tiến lại, mang theo ánh lửa bập bùng. Người của Thanh Dương Hội.

Hà Nam Vương ngồi lặng lẽ bên chum rượu lớn nhất trong hầm, bàn tay thô ráp mân mê từng đường vân trên thân sành. Ông đã biết ngày này sẽ đến.

  • “Sơn,nghe cha này…” – Ông không quay lại, giọng nói trầm đục nhưng kiên định.
  • “Cónhững thứ nếu mất đi thì có thể làm lại, nhưng  những thứ đã mất rồi thì không

bao giờ tìm lại được nữa. Nam Vương Tửu  thứ như vậy.”

Và ông trao cho Sơn 1 tờ giấy, dặn Sơn chỉ được mở khi thực sự sẵn sàng

  • ..” –Sơn mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
  • “Điđi, đừng quay đầu lại.”

Lúc này, bên trên nhà, có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ nhịp ba lần, chậm rãi nhưng nặng nề. Đó không phải là cách người làng gọi nhau – đó là dấu hiệu của Thanh Dương Hội.

Bi kịch xảy ra

Cánh cửa bị đá bật tung. Bốn, năm tên đàn ông mặc áo dài gấm đen, bên hông giắt theo dao găm và súng ngắn bước vào. Người đứng đầu bọn chúng là Dương Tấn Hạc, một trong những cánh tay phải của Thanh Dương Hội.

  • “Hà lão, cuối cùng ông cũng hết đường trốn rồi.”

Hà Nam Vương bước lên từ hầm rượu, mắt nhìn thẳng vào kẻ đối diện.

  • “Ta không trốn. Ta chỉ đang đợi ngày hôm 

Dương Tấn Hạc cười nhạt, bước đến một chiếc bàn, vân vê một chén rượu trên đó.

  • “Lần cuối cùng. Giao ra công thức Nam Vương Tửu, hoặc  mạng của ông.”
  • “Ngươi nghĩ rằng rượu này  thứ  một tờ giấy  thể chứa đựng được sao?”

Dương Tấn Hạc cau mày. Hắn vẫy tay – hai tên đàn em lập tức túm lấy Hà Nam Vương, đẩy ông quỳ xuống sàn. Một tên rút dao, kê sát cổ ông.

  • “Đừng làm khó bọn ta, Trần lão. Chúng ta đều biết, có thứ không thể mang theo xuống mồ được.”

Nhưng Hà Nam Vương vẫn cười.

  • “Vậy sao? Để ta nói ngươi nghe một  mật…”

Dương Tấn Hạc nghiêng đầu. Trong khoảnh khắc ấy, Hà Nam Vương bất ngờ hất mạnh chân, đạp văng chiếc bàn đổ về phía bọn chúng.

RẦM!

Chén rượu vỡ nát, chất lỏng bắn tung tóe. Đó không phải rượu bình thường – mà là một loại rượu cồn cực mạnh. Ngọn đèn dầu văng xuống, bắt lửa vào vũng rượu.

Lửa bùng lên ngay giữa căn phòng.

  • “Chạy đi, Nam Sơn!” – Hà Nam Vương hét lên

Dưới hầm rượu, Nam Sơn nhìn thấy mọi thứ qua kẽ hở. Anh muốn lao ra, nhưng đôi chân không thể nhấc nổi.

  • “CHẠY!” – Giọng của cha anh vang lên lần cuối, trước khi một phát súng nổ

Sơn chỉ kịp thấy bóng cha mình ngã xuống giữa biển lửa.

Tiếng la hét, tiếng súng nổ, mùi khói và mùi rượu cháy khét lẹt xộc vào mũi.

Dưới cơn hoảng loạn, Sơn cắn chặt răng, lao vào đường hầm bí mật cha anh đã đào sẵn. Lửa đã lan xuống, khói bốc lên mù mịt, nhưng anh không thể dừng lại.

Đằng sau, bóng một kẻ đuổi theo – một tên sát thủ của Thanh Dương Hội.

  • “Thằng nhãi kia! Đứng lại!”

Sơn chạy qua những lối hầm hẹp, từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh biết nếu dừng lại, mình sẽ chết.

Phía cuối hầm, có một lối thoát nhỏ dẫn ra bờ sông. Sơn lao đến, nhảy xuống dòng nước lạnh buốt.

Khi ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn lại bờ sông, anh chỉ thấy ánh lửa bốc cao từ ngôi nhà cũ – nơi cha anh đã bị thiêu rụi cùng những chum rượu cuối cùng.

Anh không khóc.

Chỉ có vị rượu cay nồng vẫn còn vương trên đầu lưỡi và tờ giấy đã bị ướt. Sơn rút nó ra khỏi lớp áo trong cùng, nơi mà cha anh – trong phút cuối cùng – đã nhét vào người anh, chẳng kịp nói một lời.

Tờ giấy mềm oặt, mép quăn lại, nước đã làm lem mực vài chỗ. Anh quệt nhẹ từng góc, cố giữ cho giấy không rách, rồi đặt sát đống than còn nóng, hong từng hơi khô trong im lặng.

Một lúc sau, những dòng chữ mờ dần hiện lên dưới ánh lửa chập chờn.

“Không phải tất cả rượu đều từ một nơi. Lửa từ miền đất cháy. Nước từ giếng sâu có trăng. Men là từ 32 vị ẩn trong rừng thuốc. Linh hồn nằm trong đất có đá thở. Người giữ lửa – chưa từng nói một lời.”

Sơn nhìn chằm chằm vào từng dòng. Tim anh đập thình thịch, không vì hiểu – mà vì không hiểu gì cả.

“Miền đất cháy”? Là nơi nào? Cha từng nhắc về chiến tranh, về lửa… nhưng giờ thì sao?

“Giếng sâu có trăng”… nghe như một bài thơ. Nhưng rượu thì liên quan gì đến trăng? Hay là nước? Hay là…?

Anh không biết. Không chắc điều gì. Chỉ biết từng câu đọc lên khiến tim anh thấy nặng. “32 vị”… là con số? Là tên người? Là gì?

Anh không có câu trả lời. Và anh ghét điều đó.

Sơn gập tờ giấy lại, đôi tay run nhè nhẹ. Anh cảm thấy mình như đứng giữa một bức tường, không cửa.

Tờ giấy đó – rõ ràng – là điều cuối cùng cha để lại. Nhưng nó chẳng chỉ đường. Nó không

giúp gì cả. Chỉ toàn là những câu nói úp mở, khó hiểu.

Nhưng… cha anh đã chọn viết nó. Trong những giây phút cuối cùng. Như thể muốn để lại một lời thì thầm cuối, mà người sống sót buộc phải nghe cho ra.

“Nếu mình không hiểu được những dòng này… thì cái chết của cha sẽ là vô nghĩa.”

Anh siết tờ giấy, cảm nhận rõ những nếp gấp, những vệt mực mờ. Một phần của quá khứ, giờ nằm trong tay anh. Nhưng cũng là gánh nặng anh chưa biết phải làm gì với nó.

Anh không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng cũng chẳng còn ai để hỏi nữa.

 do Nam Sơn muốn tìm hiểu về Nam Vương Tửu

Hà Nam Vương đã chết. Cùng với ông, căn hầm rượu, những chum men cuối cùng – và cả công thức Nam Vương Tửu bị thiêu rụi cùng ông – hoặc có lẽ nó chưa từng được viết xuống – Sơn không chắc, anh chỉ biết cha mình đã sẵn sàng hy sinh để giữ lại thứ mà ông gọi là “Linh hồn của dân tộc”

Một loại rượu thôi mà – liệu có quan trọng đến thế sao? Tại sao ông không trốn? Không từ bỏ? Tại sao ông lại nói: “Rượu không chỉ  rượu,   linh hồn của dân tộc?” Tại sao Nam Vương Tửu lại quan trọng đến vậy?

Sơn ngồi lặng bên bờ sông, nơi vừa đưa anh ra khỏi lửa đạn, mà cũng là nơi đã cướp đi tất cả. Gió đêm thổi lạnh buốt, mang theo cả mùi tro tàn và khói khét vẫn còn đọng trong tâm trí anh.

Anh chưa từng thực sự quan tâm đến rượu. Từng nghĩ nó chỉ là thứ men cay người lớn hay uống. Nhưng giờ đây – ngoài vết thương đang âm ỉ trong lòng, rượu là thứ duy nhất còn sót lại của cha anh.

Và tờ giấy.

Tờ giấy nhỏ, ẩm ướt, cũ kỹ – với vài dòng viết chẳng khác gì thơ. Sơn đọc mà không hiểu. Nhưng anh biết, nếu cha anh chọn giữ nó đến cuối cùng, thì bên trong chắc chắn có điều gì đó quan trọng.

“Cha ơi…” – Sơn thì thầm, ánh mắt dõi theo dòng nước trôi – “Có phải… công thức đó không mất đi, mà đang chờ người đủ kiên nhẫn, đủ xứng đáng để tìm ra nó?”

Không ai trả lời. Chỉ có gió.

Và vị rượu cay vẫn còn vương trên đầu lưỡi.

Từ khoảnh khắc đó, Hà Nam Sơn đứng dậy – không mang theo gì ngoài nỗi đau, tờ giấy, và một quyết tâm mơ hồ.

Anh chưa hiểu. Nhưng anh sẽ đi, để hiểu.

Không chỉ để tìm công thức – mà để biết vì sao cha anh đã chọn cái chết, thay vì để nó rơi vào tay kẻ khác.

Leave Comments

0949.498.496
0949.498.496