Chương 18: Nam Vương tửu – Tinh hoa vang bóng

Bắc Giang – Mùa thu năm 1955.

Sau bao nhiêu năm bôn ba, chứng kiến những cuộc chiến tàn khốc, Sơn trở lại vùng đất mà anh đã từng gọi là nhà. Trên chiếc xe ngựa cũ, anh nhìn ra ngoài, nơi những cánh đồng lúa vàng óng trải dài dưới nắng chiều. Mọi thứ đã đổi thay, nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn.

Xưởng rượu “Linh Hồn Nước” đã không còn, giờ đây chỉ còn lại những nền gạch đổ nát, cỏ dại mọc um tùm che lấp dấu tích của một thời huy hoàng.

Sơn bước xuống xe, chậm rãi đi qua những lối mòn quen thuộc. Những ngọn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất, mùi lúa, và đâu đó, như có cả hương rượu thoảng qua trong không khí.

Anh dừng lại trước một phiến đá lớn, nơi cha anh – ông Hà Nam Vương, đã từng đứng, lặng lẽ quan sát những chum rượu ngâm mình trong ánh chiều tà.

Nhắm mắt lại, Sơn dường như có thể thấy lại hình ảnh của quá khứ – những ngày còn nhỏ, anh chạy quanh xưởng, nghe tiếng cha nói về bí mật của Nam Vương Tửu, về tinh thần của người nấu rượu chân chính.

Anh đã từng tin rằng, công thức của Nam Vương Tửu chỉ đơn thuần là một danh sách các nguyên liệu và kỹ thuật pha chế. Nhưng sau bao nhiêu năm tìm kiếm, bảo vệ, chiến đấu, anh hiểu ra rằng…

Không ai có thể làm lại rượu của cha anh.

Không phải vì nguyên liệu thiếu, không phải vì cách ủ không đúng, mà là vì người tạo ra nó đã không còn nữa.

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ

Trong lúc Sơn vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, tiếng bước chân trên nền gạch vỡ vang lên phía sau anh.

Anh quay lại, thấy một chàng trai trẻ đứng đó, tay cầm một chiếc bình cũ, dáng vẻ vừa kính cẩn vừa tò mò. “Có phải đây từng là xưởng rượu ‘Linh Hồn Nước’ không ạ?” – Cậu thanh niên hỏi, giọng hơi rụt rè.

Sơn gật đầu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như nước hồ thu. “Phải. Nhưng bây giờ, nó chỉ còn là tàn tích thôi.”

Chàng trai đưa chiếc bình về phía anh. “Cháu tìm được thứ này trong một căn hầm cũ. Người ta nói rằng đây là rượu Nam Vương Tửu.”

Sơn nhận lấy chiếc bình, cảm nhận lớp men sứ lạnh dưới tay. Chiếc bình trông rất quen thuộc, giống hệt những bình rượu mà cha anh từng cất giữ.

Anh mở nắp.

Mùi rượu thoảng ra, một mùi hương vừa quen vừa lạ. Cay nồng, sâu thẳm, nhưng lại thiếu một thứ gì đó.

Anh nhấp một ngụm nhỏ, để rượu chảy qua lưỡi, rồi từ từ nuốt xuống.

Chàng trai nhìn anh đầy chờ đợi. “Có phải nó là Nam Vương Tửu thật không ạ?”

Sơn im lặng rất lâu, rồi lắc đầu. “Không.”

Chàng trai sững sờ. “Nhưng… cháu nghe nói đây là công thức gốc…”

Sơn đặt chiếc bình xuống, thở dài. “Công thức có thể là đúng, nhưng linh hồn của rượu không còn. Cái mà cậu đang cầm trong tay, chỉ là một phiên bản nhạt nhòa.”

Chàng trai cau mày, cố gắng hiểu những gì Sơn nói. “Nhưng… chẳng phải chỉ cần có đúng nguyên liệu và kỹ thuật, thì có thể làm lại y hệt sao?”

Sơn khẽ cười, ánh mắt xa xăm.

“Cậu có thể có tất cả nguyên liệu, tất cả công thức, nhưng nếu không có tâm huyết của người tạo ra nó, rượu sẽ không bao giờ có linh hồn.”

Chàng trai cúi đầu, lòng tràn đầy thất vọng.

“Vậy… chẳng lẽ Nam Vương Tửu sẽ mãi mãi biến mất?”

Sơn không trả lời ngay. Anh nhìn vào bình rượu trên tay, rồi lại nhìn cánh đồng lúa xa xa.

“Có những thứ không cần phải được tái tạo y hệt, mà chỉ cần được tiếp nối. Rượu của cha tôi đã thuộc về một thời đại khác. Nhưng nếu có người thật sự muốn kế thừa nó, muốn tạo ra một loại rượu mang tinh thần của nó, thì có thể một ngày nào đó, Nam Vương Tửu sẽ lại xuất hiện.”

Chàng trai ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng hơn trước.

“Vậy… nếu cháu muốn học cách làm rượu, ông có dạy không?”

Sơn cười khẽ, một nụ cười vừa chua xót, vừa hi vọng.

Anh đặt tay lên vai cậu thanh niên, giọng trầm ấm.

“Muốn học làm rượu, không chỉ cần biết công thức. Mà còn cần biết cách sống vì nó. Cậu có sẵn sàng không?”

Chàng trai gật đầu không do dự.

Sơn nhìn lên bầu trời, nơi ánh hoàng hôn đỏ rực đang phủ lên cánh đồng. Trong khoảnh khắc đó, anh nghe thấy tiếng cha mình vọng về từ quá khứ, giọng nói trầm ấm, nhưng cũng đầy kiên định.

“Rượu không chỉ là thứ để uống, con trai. Rượu là ký ức, là linh hồn. Chỉ khi con đặt cả trái tim vào nó, nó mới thực sự tồn tại.”

Anh nhắm mắt lại một lúc, rồi mở ra.

Gió thổi qua, mang theo hương lúa, hương đất, và đâu đó, thoảng trong không khí, là hương rượu của ngày xưa.

Nam Vương Tửu vẫn chưa trở lại. Nhưng nó chưa bao giờ biến mất.

Leave Comments

0949.498.496
0949.498.496