Chương 17: Lời chào quá khứ

Con thuyền của Sơn chao đảo dữ dội khi chiếc xuồng nhỏ va mạnh vào mạn thuyền, tạo thành một tiếng “rầm” vang vọng giữa mặt nước. Hà không kịp giữ thăng bằng, cô bám chặt vào sào chèo, mắt trợn trừng khi thấy một bóng đen nhảy lên khoang thuyền.

Tên trùm hội bang rượu.

Hắn vẫn sống, dù một nửa con tàu của hắn đang cháy trong biển lửa phía xa. Nhưng đôi mắt hắn giờ đây không còn ánh nhìn của một kẻ cầm quyền nữa – mà là của một con thú bị dồn đến đường cùng.

Hắn bước tới, tay cầm chắc khẩu súng ngắn, chỉ thẳng vào Sơn.

“Mày đã phá hủy tất cả của tao. Nhưng mày sẽ không còn cơ hội tận hưởng chiến thắng đâu.”

Sơn đứng yên, không nhúc nhích, nhưng hắn có thể cảm nhận được làn gió lạnh lẽo từ khẩu súng đang chĩa vào người mình.

“Thứ mày mất không phải do tao. Chính mày đã đánh mất nó.” – Anh nói, giọng trầm và chắc nịch.

Tên trùm rít lên, ngón tay siết chặt cò súng.

Đoàng!

Viên đạn xé gió, nhưng Sơn đã bật người sang một bên, cúi thấp tránh đường bắn. Ngay khi chân hắn chạm sàn, hắn lao tới, chộp lấy cổ tay tên trùm, bẻ mạnh sang một bên.

Tên trùm gầm lên đau đớn, khẩu súng rơi xuống sàn thuyền. Nhưng hắn vẫn chưa chịu khuất phục, hắn xoay người tung một cú đấm móc vào mặt Sơn.

Sơn trúng đòn, loạng choạng lùi lại, nhưng anh không để bản thân ngã xuống. Anh không còn đường lùi nữa.

Anh phải kết thúc chuyện này ngay tại đây.

Mạn thuyền nghiêng ngả dữ dội, nước sông tạt lên, thấm vào từng kẽ áo.

Tên trùm lao tới lần nữa, nhưng lần này Sơn đã sẵn sàng. Anh né đòn đánh, rồi xoay người, tung một cú đá quét mạnh.

Tên trùm mất thăng bằng, lảo đảo, đôi mắt hắn bừng lên sự hoảng loạn.

Ngay lúc đó, Sơn chộp lấy cổ áo hắn, kéo mạnh về phía mạn thuyền. Hắn chống cự, nhưng đã quá muộn.

Trong một khoảnh khắc dài như vô tận, cả hai người đối diện nhau.

Sơn nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn không còn căm thù, cũng không có sự khoan dung.

Chỉ có sự kết thúc.

“Rượu của tao không phải để cai trị. Nó để ghi nhớ. Và mày, sẽ chỉ còn là một ký ức nhạt nhòa.”

Tên trùm mở to mắt, như thể hắn muốn nói điều gì đó.

Nhưng trước khi hắn kịp cất lời, mạn thuyền vỡ ra dưới sức nặng của cuộc giằng co.

Hắn trượt chân.

Rơi xuống nước.

Lặng lẽ, không một tiếng kêu cứu.

Sơn đứng lặng trên mạn thuyền, nhìn xuống dòng nước tối đen. Những gợn sóng cuộn tròn, rồi dần dần tan biến.

Không còn dấu vết của hắn nữa.

Hà tiến đến bên cạnh, hơi thở cô vẫn còn gấp gáp sau trận chiến. “Anh… thật sự kết thúc rồi?” – Cô hỏi, giọng khẽ khàng.

Sơn không trả lời ngay.

Hắn chỉ nhìn về phía xa, nơi tàn lửa của con tàu hội bang đang tắt dần. Rồi hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Phải. Cuối cùng cũng kết thúc.

Hắn quay lưng lại với mặt sông, bước về phía trước. Còn rất nhiều việc phải làm.

Leave Comments

0949.498.496
0949.498.496