Gió thổi mạnh làm mặt sông gợn sóng, trăng hắt một vệt sáng dài trên làn nước đen ngòm.
Chiếc thuyền nhỏ của Sơn và Hà chậm rãi rẽ nước, bình thản như một tay chơi bài đang chờ đối thủ lật ngửa lá bài cuối cùng.
Nhưng phía xa, một chiếc tàu lớn của hội bang rượu đang rẽ nước lao tới như một con quái thú.
Hà quay sang Sơn, mặt đầy căng thẳng.
“Anh nói là chỉ có vài thằng lính gác thôi mà! Đây là cái quái gì? Cả một cái tàu chiến luôn à?”
Sơn chống tay lên lan can thuyền, mắt nhíu lại nhìn con tàu địch, giọng bình thản như thể đang bàn chuyện uống trà buổi sáng.
“À, thì… có lẽ chúng nó hơi nghiêm túc về vụ giết tôi.”
Hà trừng mắt. “Anh nghiêm túc không hả? Chúng có đại bác! CÓ ĐẠI BÁC ĐẤY!”
Sơn nhún vai. “Này, ít ra tôi có kế hoạch.”
“Lại rượu nữa chứ gì?”
Sơn cười nửa miệng. “Chính xác.”
Hắn bước tới, nhấc một thùng rượu lớn lên, dùng chân đẩy mạnh nó xuống nước. Hà há hốc mồm nhìn hắn liên tục ném các thùng rượu xuống sông, gương mặt hoang mang cực độ.
“Khoan! Anh làm cái quái gì đấy?! Không phải mình đang cần số rượu này à?!”
Sơn vừa ném vừa cười. “Không đâu. Mình cần chúng nổ.”
Hà sững lại, rồi hai mắt trợn tròn. “Anh không định…”
Sơn giơ tay chặn lại, rồi với một động tác đầy kịch tính, hắn rút ra một cái bật lửa.
“Cô có biết rượu của chúng ta mạnh đến cỡ nào không?” – Anh vừa nói vừa quẹt bật lửa, ngọn lửa cháy bùng lên trong đêm.
Hà mặt méo xệch, tay bấu chặt vào mép thuyền. “Khoan khoan! Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho vụ này đâu!”
Nhưng Sơn đã quăng bật lửa xuống dòng sông.
Rượu mạnh bắt lửa ngay lập tức.
Chỉ trong nháy mắt, một dải lửa bùng lên trên mặt nước, lan nhanh như một con rắn khổng lồ đang quấn lấy chiếc tàu địch.
Từ trên tàu lớn, tiếng hét thất thanh vang lên.
“Merde! Cái quái gì thế này?!”
Một tên lính hốt hoảng chạy tới, nhưng khi hắn vừa cúi xuống nhìn, mặt nước dưới chân hắn đã nổ tung.
BÙM!!!
Ngọn lửa đỏ rực bao trùm phần thân tàu, sức nóng phả ra bỏng rát ngay cả khi Sơn và Hà còn cách một đoạn xa. Những thùng rượu trôi nổi trên sông liên tục phát nổ, khiến con tàu rung chuyển dữ dội.
Hà quay sang Sơn, mặt không thể tin nổi. “Đây không còn là rượu nữa rồi! Đây là CHẤT NỔ di động luôn rồi!”
Sơn cười đắc thắng, vươn vai như thể vừa thắng một ván bài cá cược.
“Tôi đã nói rồi, rượu của tôi không chỉ để uống. Nó còn để dạy cho kẻ thù một bài học về sự cháy nổ.”
Hà ngã ngồi xuống sàn thuyền, tay ôm đầu. “Tôi thề, nếu chúng ta sống sót sau vụ này, tôi sẽ không bao giờ uống rượu của anh nữa.”
Sơn bật cười, nhưng ánh mắt hắn chợt sắc bén lại. “Không đâu. Vụ này còn chưa kết thúc.”
Hà giật mình nhìn theo ánh mắt hắn, và tim cô thắt lại.
Một chiếc xuồng nhỏ đang tách ra khỏi tàu lớn, hướng thẳng về phía họ. Và trên đó, cô thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Là hắn.”
Sơn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên chiếc xuồng nhỏ.
Tên trùm hội bang rượu đang đứng đó, dù một nửa tàu của hắn đã chìm trong biển lửa. Hắn không sợ hãi, không hoảng loạn. Trái lại, hắn đang mỉm cười.
Hắn giơ tay lên, và trong tay hắn, là một khẩu súng ngắn.

