Đêm không trăng, nhưng cả hầm xưởng Dân Sinh sáng rực. Không phải vì đèn. Mà vì ánh mắt.
Trong gian sâu nhất, Sơn trải rộng bản đồ – những đường đỏ nối các điểm – không còn là tuyến rượu, mà là điểm liên lạc cho khởi nghĩa. Từng vết mực đánh dấu các tổ nhỏ đã sẵn sàng: gánh hàng, tiệm nước, nhà in chui, cả các xe rượu di chuyển giữa các chợ.
Hà ngồi bên, kiểm lại lần cuối các hộp gỗ ngụy trang – mỗi chiếc đựng bốn chai rượu, nhưng một trong số đó chứa bản chỉ dẫn hành động hoặc ám hiệu.
“Nếu đến tay đúng người, mỗi chai là một ngọn lửa.” – cô nói khẽ.
Sơn gật đầu. Anh không cần hỏi gì thêm.
Lực bước vào, người còn dính bụi đất từ đoạn đường hầm phía bắc.
“Tất cả các trạm đều đã nhận tín hiệu ‘sẵn sàng’.” – anh nói. “Còn xưởng thì sao?”
Sơn nhìn quanh – nơi từng là một lò rượu – giờ là trung tâm tình báo, điểm phát lệnh, trạm yểm trợ, bệ phóng cho phản kháng.
Anh khẽ cười. “Đây là nơi cuối cùng bình rượu vỡ… và là nơi đầu tiên ngọn lửa nổ.”
Mờ sáng.
Xe rượu đầu tiên rời xưởng. Trên xe là Sơn – giả làm lái buôn. Trong xe không chỉ có rượu, mà cả mảnh chỉ dẫn “Giờ G”. Một nửa nước sẽ rực lên trong vòng ba ngày – nếu mọi thứ đúng nhịp.
Phía sau, Lực và Hà dẫn những người còn lại rút theo đường phụ. Không ai để lại dấu vết. Mỗi chum rượu được đổ tro khô, xóa men. Mỗi tài liệu được thiêu theo mã lửa.
Chỉ riêng một bình – chum rượu lớn nhất giữa hầm – vẫn được để lại. Không nắp, không che. Trong men ủ có hòa chút thuốc nhuộm. Khi khô lại, sẽ đóng váng – giống như chưa bao giờ được dùng.
Một bình rượu vô chủ.
Và rồi…
Chiều hôm ấy, súng nổ.
Không phải từ rừng. Không từ doanh trại. Mà từ giữa lòng chợ, góc quán, bậc cầu thang, sau quầy rượu, dưới mái tranh – nơi người ta tưởng chỉ có men và cười, hóa ra là người và ngọn lửa.
Tín hiệu chuyền đi bằng rượu. Một chai bị đập vỡ giữa chợ là mệnh lệnh nổi dậy. Một thùng bị hất đổ là ám hiệu đánh trạm. Và nơi nào có men ủ âm ấm trong chum gạch là nơi chuẩn bị từ rất lâu.
Không một tên nào ngờ – rằng cả mạng lưới rượu mà chúng từng ca tụng – lại chính là mạch máu phản công.
Chúng uống rượu… và say. Chúng nhận quà… và mất tin. Chúng tin vào men… và quên mất người.
Đêm hôm ấy, Sơn đứng trên đỉnh dốc, nhìn xuống phía thị trấn đã sáng rực – không phải bằng đèn, mà bằng lửa khởi nghĩa. Ánh sáng ấy không đốt cháy, mà thắp lên.
Bên cạnh anh là một chai rượu cuối cùng chưa mở.
Anh không uống.
Anh mở nắp. Đổ xuống đất.
“Cho cha. Cho mẹ. Cho người cũ. Cho rượu – và cho ngày không còn phải giấu nó dưới đất nữa.”
Sơn quay đi.
Phía sau, bình rượu cuối cùng… vỡ. Không ai giữ lại.
Nhưng cả đất nước – đã ngấm men rồi.

