Chương 13: Bẻ gãy gọng kìm

Hà Nội – Đêm trước cuộc tập kích

Trong căn phòng nhỏ khuất sau một quán trà ven phố, Sơn ngồi bên ánh đèn dầu leo lét, đôi mắt anh chăm chú trên tấm bản đồ trải rộng trước mặt. Xung quanh anh, Tuân, Hạ và Trung tá Hoàng đang lặng lẽ lắng nghe kế hoạch. Không ai nói gì, nhưng bầu không khí trong phòng căng thẳng đến nghẹt thở.

Sơn nhấc một chai rượu trên bàn, lắc nhẹ để chất lỏng sóng sánh trong ánh sáng mờ ảo. Rượu – thứ mà hội bang rượu nghĩ rằng đã hoàn toàn nằm trong tay chúng. Nhưng đêm nay, nó sẽ là thứ khiến cả đế chế của chúng sụp đổ.

Anh đặt chai rượu xuống bàn, ánh mắt rắn rỏi.

“Chúng ta sẽ không tấn công trực diện. Chúng ta sẽ khiến chính bọn chúng tự phá hủy trụ sở của mình.”

Linh, vốn đã từng tham gia nhiều trận chiến, nhíu mày. “Tấn công một cách gián tiếp? Cụ thể hơn đi.”

Sơn khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh.

“Rượu của chúng ta sẽ làm được hai việc. Thứ nhất, nó sẽ gây nhiễu loạn nội bộ hội bang.

Thứ hai, nó sẽ là ngòi nổ biến kho hàng lớn nhất của chúng thành địa ngục.”

Hà nhìn chằm chằm vào chai rượu trên bàn, rồi chợt hiểu ra. “Anh định làm cho chúng nghĩ rằng rượu của hội bang bị nhiễm độc?”

Sơn gật đầu. “Chính xác. Chúng ta sẽ tung tin đồn rằng một lô rượu lớn của hội bang bị pha lẫn với hóa chất nguy hiểm, khiến người uống bị ngộ độc. Khi tin này lan ra, chính các thương nhân và quan chức sẽ hoang mang, buộc hội bang phải tự chứng minh sự trong sạch.”

Linh đập mạnh tay xuống bàn. “Và cách duy nhất để làm điều đó là mở kho hàng, kiểm tra lại toàn bộ lô rượu!”

Sơn cười nhẹ. “Không chỉ vậy, hội bang rượu sẽ bị chính quan chức Pháp gây sức ép để đảm bảo rằng rượu không bị nhiễm độc trước khi tiếp tục xuất bán. Chúng ta sẽ tạo ra một cơn hoảng loạn mà chính chúng không thể kiểm soát.”

Anh rút từ trong áo ra một tờ giấy nhỏ, ném lên bàn. Trên đó là danh sách các quán rượu, các thương nhân lớn đang giao dịch với hội bang rượu.

“Những người này sẽ là mục tiêu chính. Chúng ta sẽ để các điệp viên của mình trà trộn vào các quán rượu, tung tin rằng rượu đang có vấn đề. Chỉ cần một người tin, tin đồn sẽ lan ra như lửa gặp cỏ khô.”

Hà gật đầu. “Vậy còn kho hàng thì sao?”

Sơn rút từ túi áo ra một viên nhỏ màu xám, lăn nhẹ trên bàn. Một khối thuốc nổ loại nhỏ, có thể dễ dàng gắn vào các thùng rượu.

“Chúng ta sẽ giấu những viên này vào trong lô hàng mới nhất của hội bang, những thùng rượu mà chính chúng đang chuyển về tổng kho. Khi thời điểm đến, chúng ta kích hoạt, biến cả kho hàng thành biển lửa.”

Trung tá Hoàng nhìn chằm chằm vào viên thuốc nổ, rồi ngẩng đầu lên. “Cậu thật sự dám đánh cược bằng chính rượu của hội bang?”

Sơn cười nhạt. “Chính hội bang đã xem rượu như một công cụ kiểm soát dân ta. Đã đến lúc nó trở thành công cụ hủy diệt bọn chúng.”

Không ai phản đối nữa.

Đêm đó, một kế hoạch tàn nhẫn được vạch ra trong bóng tối, với hơi men rượu nồng nặc quanh họ.

Ba ngày sau  Trụ sở Thanh Dương hội,  Nội

Tiếng vó ngựa lộp cộp vang trên nền đá lát của phố cổ. Dưới ánh chiều tà, những chiếc xe ngựa chở rượu lăn bánh chậm rãi qua cổng chính của kho hàng hội bang rượu, tiến vào khu chứa hàng lớn nhất của chúng.

Từ trên ban công của tòa nhà trung tâm, tên trùm hội bang rượu quan sát dòng xe chở hàng, khuôn mặt không một chút biểu cảm.

Nhưng bên dưới, hắn không hề biết rằng, những thùng rượu mà hắn vừa nhận đã trở thành quan tài của chính hắn.

Bên trong những thùng rượu đó, giữa những chai rượu ngập men cay nồng, có những khối thuốc nổ nhỏ được gắn kín đáo, sẵn sàng biến cả nơi này thành biển lửa.

Cùng lúc đó, khắp các quán rượu trong thành phố, tin đồn bắt đầu lan rộng. “Nghe nói một số lô rượu của hội bang bị nhiễm độc…”

“Có người uống xong nôn ra máu. Người Pháp cũng bắt đầu nghi ngờ rồi…”

“Chẳng lẽ hội bang đang bán rượu giả sao?”

Những lời thì thầm len lỏi qua từng con phố, khiến những thương nhân lớn lo lắng, buộc họ kéo đến trụ sở hội bang để làm rõ mọi chuyện.

Khi những thương nhân giận dữ đòi kiểm tra toàn bộ kho hàng, tên trùm hội bang không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở kho để chứng minh rằng rượu của hắn không hề có vấn đề.

Và ngay khi cánh cửa kho bật mở…

BÙM!!!

Tiếng nổ xé toạc không gian, hất tung những thùng rượu lên trời. Lửa bùng lên từ bên trong kho chứa, nơi hàng trăm thùng rượu bắt cháy, lan nhanh khắp nơi.

Những tên lính Tây Cống hoảng loạn bỏ chạy, những thương nhân thét lên kinh hoàng. Khói đen cuộn tròn, biến cả khu trung tâm thành một địa ngục rực lửa.

Ở phía xa, trên một con hẻm nhỏ, Sơn đứng lặng lẽ quan sát tòa nhà đang chìm trong ngọn lửa.

Linh nhìn khói bốc lên, rồi quay sang anh, giọng khàn đặc. “Thế là xong. Thanh Dương Hội không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.”

Sơn không trả lời ngay. Anh nhắm mắt, để cho hơi nóng phả lên mặt, để ngọn lửa thiêu rụi một quá khứ mà anh đã chiến đấu quá lâu để lật đổ.

Khi mở mắt ra, anh quay người, bước đi vào bóng tối.

Cuộc chiến với hội bang rượu đã kết thúc, nhưng anh biết rằng cuộc chiến với thực dân Pháp chỉ mới bắt đầu.

Ở phía xa, tiếng hô “Việt Minh muôn năm!” vang lên từ các góc phố. Cách mạng Tháng Tám đang nổ ra khắp nơi. Và lần này, Sơn biết rằng rượu của anh không còn là thứ để buôn bán nữa.

Nó là vũ khí, là một phần của cuộc cách mạng.

Anh khẽ siết tay, rồi bước nhanh hơn.

Còn nhiều việc phải làm.

Leave Comments

0949.498.496
0949.498.496