Sau sự kiện tại Hội nghị Đông Dương, cả hệ thống thực dân và Thanh Dương hội rung chuyển. Kế hoạch hợp thức hóa độc quyền rượu của chúng không chỉ bị ngăn chặn, mà còn bị phơi bày trước chính những kẻ cầm quyền. Những thương gia từng đứng về phía hội bang bắt đầu dao động, sợ rằng liên minh với chúng sẽ khiến họ mất trắng tài sản nếu tình thế thay đổi. Sơn không chỉ phá tan âm mưu kiểm soát nền rượu truyền thống, mà còn làm lung lay nền kinh tế thuộc địa vốn dựa trên lợi nhuận từ rượu và các ngành công nghiệp khác.
Nhưng chiến thắng này không hề an toàn. Hội bang rượu và thực dân Pháp lập tức ra lệnh truy sát Sơn, đồng thời huy động quân lính đến phá hủy xưởng rượu “Hầm rượu đỏ”, vì tin rằng đây chính là căn cứ ngầm tiếp tay cho cách mạng.
Sơn biết trước điều này, nhưng anh không có thời gian để chạy trốn. Anh còn một nhiệm vụ quan trọng hơn – dùng chính hệ thống sản xuất và vận chuyển rượu để hỗ trợ cách mạng, giúp các chiến sĩ có thêm nguồn lương thực, tin tức tình báo và vũ khí.
Sau khi rời khỏi Hội nghị Đông Dương, Sơn không thể quay lại xưởng ngay lập tức. Mọi con đường ra vào Hà Nội đều bị kiểm soát, lính Tây Cống, mật vụ Pháp săn lùng khắp nơi. Hắn biết rằng mình không thể di chuyển theo đường chính, nên quyết định lợi dụng chính hệ thống vận chuyển rượu ngầm để thoát khỏi thành phố.
Tại một quán rượu nhỏ ở bên bờ sông Hồng, Sơn bí mật gặp một đồng minh – Hà, nữ liên lạc viên cách mạng làm việc trong xưởng.
“Anh phải đi ngay. Bọn chúng đang lùng sục khắp nơi. Nhưng có tin mới – bộ đội ta đang thiếu lương thực ở vùng chiến khu gần Bắc Giang. Nếu ta có thể đưa hàng tới đó, họ sẽ có đủ sức phản công vào vùng này.”
Sơn nhíu mày. Bộ đội đang thiếu lương thực? Hắn nhìn vào các thùng rượu đang được chất lên ghe bên bến sông, rồi bất giác nảy ra một kế hoạch táo bạo.
“Chúng ta có thể vận chuyển rượu theo đường thủy. Nhưng bên trong những thùng rượu đó… sẽ không chỉ có rượu.”
Hà hiểu ngay ý của hắn, gật đầu chắc nịch. Nếu họ có thể dùng những chuyến vận chuyển rượu này để đưa lương thực và vũ khí cho bộ đội, thì không chỉ cứu được cách mạng, mà còn làm hội bang rượu mất đi lượng lớn hàng hóa.
Rượu – Vũ khí bí mật tiếp tay cho Cách mạng
Sơn trở lại xưởng trong đêm, nhưng không để ai thấy. Trong khi các công nhân đang chuẩn bị cho chuyến hàng tiếp theo, Sơn cùng một nhóm chiến sĩ ngầm bắt đầu nhét lương thực và tài liệu vào các thùng rượu. Hàng chục thùng được đóng kín, có dấu niêm phong hợp pháp của hội bang, khiến bất kỳ ai kiểm tra cũng sẽ không nghi ngờ.
Nhưng điều đặc biệt nhất chính là công thức rượu.
Sơn sử dụng một công thức đặc biệt, thứ mà cha anh từng dạy – rượu được nấu với một loại thảo dược giúp duy trì năng lượng, tạo cảm giác ấm và chống đói. Đây chính là bí mật của những người thợ rượu ngày xưa, một thứ không chỉ để uống mà còn có thể giúp chiến sĩ trên chiến trường chịu được điều kiện khắc nghiệt.
Sơn đưa một ly rượu cho Linh, một chiến sĩ từng là bộ đội trước khi gia nhập xưởng. “Anh uống thử đi.”
Linh nhấp một ngụm, rồi ánh mắt bừng lên ngạc nhiên. “Trời đất… sao rượu lại có thể giúp cầm hơi như vậy?”
Sơn cười nhẹ. “Bí quyết của người xưa. Không phải chỉ để say, mà còn để chiến đấu.”
Những chuyến hàng được đưa lên thuyền, lặng lẽ rời xưởng trong đêm. Trong khi thực dân và hội bang tưởng rằng đây chỉ là một chuyến giao rượu bình thường, thì bên trong mỗi thùng rượu, cách mạng đang lan rộng.
Hội bang rượu tấn công xưởng – Một trận chiến không chỉ có lửa súng
Khi mặt trời mọc, xưởng rượu “Hầm rượu đỏ” chìm trong nguy hiểm.
Bọn thực dân không ngu ngốc. Sau khi điều tra, chúng phát hiện rằng Sơn đã không có mặt trong thành phố, và rất có thể hắn đã quay lại xưởng.
Một đội quân Tây Cống cùng lính Pháp được huy động, tiến về phía xưởng với mục tiêu xóa sổ căn cứ này.
Sơn đứng trên tầng cao, nhìn thấy đoàn xe đang tiến tới. Anh hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn những người chiến sĩ của mình.
“Đây không chỉ là một xưởng rượu. Đây là căn cứ của chúng ta. Nếu để chúng phá hủy nó, cách mạng sẽ mất một chỗ dựa quan trọng.”
Tuân, Hạ, Hà và các chiến sĩ gật đầu, chuẩn bị sẵn vũ khí. Nhưng Sơn không chỉ muốn đánh bằng súng – hắn muốn dùng chính thứ mà hội bang rượu đang muốn kiểm soát để chống lại chúng.
Bên trong xưởng, những tiếng hô khẽ vang lên. Hàng loạt thùng gỗ, vốn chứa thứ rượu gốc vừa mới chưng cất, nồng độ cồn cực cao, thứ cồn nguyên chất có thể bắt lửa chỉ bằng một tia lửa nhỏ, được gấp rút lăn ra cửa chính. Theo kế hoạch, vài người cố tình xô đổ, làm vỡ một số thùng ngay lối vào. Thứ chất lỏng trong veo, sực mùi cồn nồng nặc, nhanh chóng loang rộng trên mặt đất, tạo thành một cái bẫy lửa tiềm ẩn.
“Chuẩn bị! Đợi bọn chúng sập bẫy!” – giọng ai đó ra lệnh, gấp gáp.
Khi những chiếc xe tải chở lính Pháp vừa ì ạch tiến vào khoảng sân rộng của xưởng, những mồi lửa lập tức được ném xuống từ các cửa sổ trên cao. Thứ cồn mạnh, dễ bay hơi, tiếp xúc với lửa đã bùng lên gần như ngay tức khắc. Một biển lửa gầm thét, liếm dọc theo vệt rượu đã đổ sẵn, tạo thành một bức tường lửa dữ dội, chặn đứng đội quân của hội bang rượu. Không khí nóng rực, ngột ngạt. Những tên lính Pháp hoàn toàn bất ngờ trước kiểu tấn công này, la hét thất thanh. Một số hoảng loạn tìm đường tháo chạy, số khác theo phản xạ nổ súng loạn xạ vào bóng tối và những bức tường lửa, nhưng tất cả đều bị nhấn chìm trong sự hỗn loạn và sức nóng khủng khiếp của ngọn lửa bất ngờ
Một cơn bão sắp đến
Dù đẩy lùi được cuộc tấn công đầu tiên, Sơn biết rằng hội bang rượu sẽ không từ bỏ. Bọn chúng đã bị thiệt hại quá nhiều, và chắc chắn sẽ quay lại với lực lượng mạnh hơn.
Hắn đứng trên tầng cao, nhìn về những dãy núi xa xa. Ở đó, bộ đội đang chuẩn bị phản công, và Sơn biết rằng nếu muốn lật đổ hội bang rượu, hắn cần hợp tác với cách mạng nhiều hơn nữa.
Rượu không chỉ là thứ bị kiểm soát, mà nó sẽ là vũ khí của tự do.
Sơn quay sang Hà, giọng chắc nịch:
“Chúng ta sẽ không chỉ chống lại hội bang rượu. Chúng ta sẽ lấy lại nền rượu truyền thống và giúp bộ đội giành lại đất nước.”
Hà gật đầu, trong mắt cô bừng lên một tia sáng. “Vậy bắt đầu thôi. Cách mạng đang chờ.” – Sơn mỉm cười.

