Sơn tỉnh dậy trong một nơi xa lạ, cảm giác đầu tiên là sự đau nhức khắp cơ thể. Mắt anh mở ra, nhưng ánh sáng mờ mịt của căn phòng khiến anh khó khăn để nhận ra không gian xung quanh. Một mái nhà gỗ cũ kỹ, những bức tường xung quanh bằng gỗ mục, không gian đượm mùi thuốc lá, khói bếp, và đặc biệt là mùi rượu nồng nặc. Anh cảm thấy như mình đã nằm đó rất lâu, nhưng đầu óc anh trống rỗng, không có ký ức nào đọng lại trong tâm trí. Anh không nhớ mình là ai. Không nhớ vì sao mình lại ở đây.
Sơn ngồi dậy, đưa tay lên xoa trán, cảm thấy cơn đau nhức lan tỏa khắp người. Anh nhìn quanh, không có ai trong phòng ngoài một ông lão đang ngồi cạnh bếp lửa. Ông lão có vẻ ngoài giản dị, râu tóc bạc phơ, dáng người quắc thước nhưng đã có tuổi, đôi mắt vẫn sáng ngời, toát lên vẻ từng trải. Mặc dù ông lão không nhìn anh quá chặt chẽ, nhưng Sơn có thể cảm nhận được ánh mắt trầm tĩnh, như thể ông đã từng chứng kiến quá nhiều điều trong cuộc đời mình.
“Cậu tỉnh rồi à?” – Ông lão cất tiếng, giọng nhẹ nhàng, đầy sự quan tâm.
Sơn cố gắng mở miệng nói, nhưng giọng anh khàn đặc, không thể phát ra âm thanh rõ ràng. Ông lão nhanh chóng nhận ra, đưa cho anh một chén nước gạo ấm, giúp anh hồi phục dần. “Cậu uống đi, cho ấm người.”
Sơn uống một ngụm nước ấm, cảm giác có chút sức lực quay lại. “Tên cậu là gì?” – Ông lão lại hỏi.
Sơn mở miệng định trả lời, nhưng không có câu trả lời nào. Anh cảm thấy như một màn sương mù vây kín trong đầu, không thể nhớ nổi tên mình, không thể nhớ tại sao mình lại nằm ở đây, và cũng không nhớ nổi quá khứ của chính mình. Chỉ có cảm giác trống rỗng, lấp đầy bởi những câu hỏi không lời đáp.
Ông lão bình thản nhìn Sơn, rồi gật đầu như đã hiểu ra điều gì đó. Cả hai không nói gì thêm, chỉ có không gian tĩnh lặng xung quanh, nơi Sơn bắt đầu cảm nhận một sự an lành nào đó đang dần quay lại với mình.
Ông lão bí ẩn – Người đã cứu Sơn
Ngày hôm sau, ông lão lại ngồi cạnh bếp lửa, thổi nhẹ vào ngọn lửa để thêm chút củi. Sơn vẫn chưa nhớ ra được gì nhiều ngoài việc rằng ông lão là người đã cứu anh. Ông ta không nói quá nhiều về quá khứ của mình, chỉ đơn giản rằng mình là một người nấu rượu bình thường, sống một cuộc sống tách biệt với xã hội.
“Ta từng sống trong thành phố, nhưng sau này chán ghét cảnh tranh đấu, nên về đây ở ẩn” – ông lão kể, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng về một quá khứ nào đó. Ông không tiết lộ nhiều về bản thân, chỉ nói rằng ông chọn sống nơi này để được yên tĩnh, xa rời những rắc rối của thế giới bên ngoài.
Ông lão chăm sóc Sơn cẩn thận, không thúc ép anh phải nhớ lại mọi thứ mà để mọi thứ tự nhiên. Những ngày qua đi, Sơn dần cảm thấy sự gắn kết giữa mình và ông lão, giống như một người cha hiền lành đang chăm sóc đứa con trai không nhớ gì về mình.
Ông lão không chỉ giúp Sơn hồi phục về thể chất, mà còn dạy anh về công việc nấu rượu – thứ mà Sơn cảm giác như mình có một sự kết nối đặc biệt. Bắt đầu từ một vò rượu, ông lão nhẹ nhàng đưa nó trước mặt Sơn.
“Cậu có thấy quen thuộc không?” – ông hỏi.
Sơn chạm tay vào vò rượu, cảm giác như một luồng ký ức vụt qua, mặc dù anh không thể nhận ra nó hoàn toàn. Một cảm giác thân thuộc trỗi dậy trong lòng anh khi tiếp xúc với chiếc bình, như thể anh đã làm việc này cả đời. Mặc dù không nhớ ra quá khứ, Sơn không thể phủ nhận được cảm giác đó – một cảm giác đã được gắn liền với dòng máu của mình.
Ngày tiếp theo, ông lão bắt đầu dạy Sơn cách nấu rượu, từng bước một. Dù không nhớ ra nguyên do tại sao mình lại có khả năng này, nhưng Sơn học rất nhanh, như thể những thao tác này đã khắc sâu vào trong cơ thể anh từ lâu. Cảm giác của những công đoạn, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc, không hề xa lạ, mà lại rất quen thuộc.
Ông lão bắt đầu từ việc chọn nguyên liệu. Ông lấy ra một thùng lúa nếp hảo hạng, từng hạt nếp cái to, đều đặn, mịn màng. Ông giải thích: “Nguyên liệu là linh hồn của rượu. Nếp cái là lựa chọn không thể thiếu, vì nó mang đến hương vị đặc trưng mà không một loại gạo nào thay thế được.”
Sơn nhìn ông lão với đôi mắt tập trung, tay bắt đầu rửa sạch từng hạt lúa, để loại bỏ hết bụi bẩn. Nước sạch là yếu tố không thể thiếu, bởi nếu nước bị nhiễm tạp chất, nó sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng của rượu. Khi thùng gạo đã được rửa sạch, ông lão hướng dẫn Sơn cho gạo vào nồi hấp. Mùi thơm của nếp nóng dần tỏa ra, lan tỏa khắp gian phòng.
Sau khi gạo được hấp chín, ông lão dẫn Sơn đến một chiếc chum men đã chuẩn bị sẵn. Sơn nhìn ông làm từng bước cẩn thận, tay ông lướt nhẹ qua những chiếc chum đất, rồi rót từng mẻ nước ấm vào. Men rượu được chế từ một công thức đặc biệt mà ông lão tự tay pha chế, gồm nhiều thành phần bí mật: men lá, thảo dược, và một ít phấn bánh men từ những hạt giống đã được chọn lọc kỹ càng.
Sơn cảm nhận được mùi thơm ngây ngất của men rượu khi ông lão cẩn thận trộn men vào gạo. Anh bắt đầu làm theo, từng động tác lặp lại như một điệu valse nhẹ nhàng, cứ thế tay anh vuốt men đều lên từng lớp gạo đã nở đều.
“Cậu cần phải có tâm khi làm rượu. Nhớ lấy, rượu không phải chỉ là công thức, mà là sự hòa quyện của những yếu tố tự nhiên. Mỗi một cử chỉ khi nấu rượu là sự thể hiện tình yêu với nghề.”
Sơn chăm chú nghe, nhưng bàn tay anh vẫn không ngừng lặp lại những động tác đơn giản nhưng chắc chắn. Đôi tay anh bắt đầu trở nên thành thạo, men rượu đã được phủ đều lên lớp gạo, thấm đều từng hạt, tạo nên một hỗn hợp tinh tế.
Sau khi men được trộn đều, ông lão chỉ dẫn Sơn vào công đoạn quan trọng nhất: chưng cất rượu. Cái chưng cất này không phải là chuyện đơn giản. Sơn phải cẩn thận theo dõi mọi thứ. Chum gạo đã men, lửa dưới nồi bắt đầu được đốt lên. Một chiếc ống dẫn bằng đồng được nối với nồi chưng cất, hơi nước bốc lên, tạo thành những giọt rượu tinh túy đầu tiên.
Sơn ngồi xuống gần nồi, mắt anh dõi theo từng giọt rượu chảy xuống, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào. “Những giọt đầu tiên luôn là tinh hoa của rượu, vì vậy phải lấy đúng lúc,” – ông lão dạy. Sơn im lặng, cảm nhận những gì mình vừa làm. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh, như thể anh đã được kết nối lại với một phần linh hồn đã mất.
Sơn thử nếm một ngụm nhỏ từ chiếc chén rượu ông lão đưa cho. Rượu có vị ngọt ngào, nhưng lại sâu sắc, hậu vị như lan tỏa khắp khoang miệng, kéo dài mãi không dứt. Sơn cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Một ký ức mơ hồ về cha anh, Hà Nam Vương, bắt đầu ùa về.
Sơn không thể lý giải được tại sao mình lại biết cách nấu rượu, nhưng dường như có một lực hấp dẫn nào đó trong việc làm rượu khiến anh cảm thấy như được sinh ra để làm việc này. Những thao tác của ông lão không chỉ đơn giản là học hỏi, mà giống như một quá trình thức tỉnh bản năng trong anh, mỗi bước như một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Khi nhìn Sơn làm rượu, ông lão cảm thấy một tia kỳ lạ trong ánh mắt, nhưng nhanh chóng che giấu đi. Chỉ một nụ cười nhẹ, ông gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Sơn không thể hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần trong bản thân mà trước đây anh chưa từng nhận ra. Anh không nhớ ra tất cả, nhưng những bước đi trong nghề này dường như được khắc sâu vào chính mình.
Sơn và ông lão dần trở nên thân thiết hơn. Mỗi ngày, ông lão tiếp tục dạy Sơn cách nấu rượu, nhưng không thúc ép anh phải nhớ lại quá khứ. Ông còn dạy thêm cho Sơn về bí kíp sinh tồn, dạy võ,… Sơn dần cảm thấy sự kết nối giữa mình và ông lão. Trong trái tim anh, ông lão giống như một người cha – mặc dù anh không nhớ rõ cha mình là ai. Nhưng ông lão lại không bao giờ yêu cầu Sơn phải nhớ lại bất kỳ điều gì. Ông chỉ dạy anh từng bước một và để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Một buổi tối, sau khi Sơn nấu xong một mẻ rượu, ông lão nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay, ánh mắt trở nên sâu lắng, như đang nghĩ về một điều gì đó rất xa xôi. Ông từ từ nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt chén xuống, thở dài một hơi. Sơn nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt ông, có vẻ như ông đang chuẩn bị nói một điều gì đó quan trọng.
“Ta từng biết một người nấu rượu rất giỏi.” – Ông lão cất tiếng, giọng trầm nhưng đầy suy tư. Sơn ngạc nhiên, bởi ông lão đã không tiết lộ quá nhiều về bản thân. Một người nấu rượu giỏi? Là ai? Sơn tự hỏi. Nhưng không thể không hỏi.
“Ai vậy?” Sơn hỏi, trái tim đập nhanh.
Ông lão nhìn Sơn một lúc lâu, như thể đang tìm cách mở lòng về một ký ức sâu kín. Rồi ông khẽ mỉm cười, mắt không khỏi nheo lại như nhớ về một quá khứ đẹp đẽ, một thời đã qua:
“Hà Nam Vương,” – ông lão nói, khiến Sơn suýt bật ngửa.
Cha anh, cái tên ấy vang lên trong đầu Sơn như một tiếng sấm, trái tim anh đập mạnh. Sơn không nói được gì, chỉ cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể. Một sự kết nối mạnh mẽ, không thể giải thích nổi, bỗng ùa về.
Ông lão tiếp tục kể, đôi tay vẫn giữ chén rượu, ánh mắt trở nên đăm chiêu – “Ta và Hà Nam Vương đã gặp nhau trong những năm tháng của phong trào chống thuế rượu.” – Ông thở dài, đưa tay quệt nhẹ vào chiếc râu bạc phơ của mình, dường như lạc vào ký ức xưa cũ.
“Ông ấy là một bậc thầy nấu rượu, nhưng không chỉ vậy… ông ấy còn là một con người vĩ đại.” – Ông lão nhắc lại, giọng đầy kính trọng – “Rượu mà ông ấy nấu không giống bất kỳ thứ rượu nào mà ta từng nếm. Nam Vương Tửu…” – Ông lão nhấn mạnh, cái tên ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, một âm hưởng rất quen thuộc đối với Sơn.
“Nam Vương Tửu… được làm từ những hạt nếp cái hoa vàng hảo hạng nhất, kết hợp với mạch nước ngầm tinh khiết từ núi cao. Nhưng điều quan trọng hơn cả là bí thuật lên men mà chỉ Hà Nam Vương mới biết. Ông ấy nói với ta rằng, rượu không chỉ là công thức, mà còn là linh hồn của người nấu. Mỗi giọt rượu phải mang trong mình tâm huyết, và chỉ có những người chân thành mới có thể tạo ra thứ rượu như vậy.”
Sơn ngồi im lặng, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm xúc lạ kỳ. Một phần ký ức mà anh không thể lý giải bỗng ùa về như một dòng nước vỡ bờ. Hình ảnh cha anh, Hà Nam Vương, xuất hiện rõ nét trong tâm trí anh – một người đàn ông đứng bên lò rượu, đôi tay thoăn thoắt rót từng giọt, khuôn mặt hiền hậu nhưng đầy kiên định.
Sơn như thấy lại cảnh cha anh cười nhẹ với mình khi còn nhỏ, một giọng nói ấm áp vang lên trong đầu anh: “Rượu không chỉ là công thức, con trai. Nó còn là linh hồn của người nấu.”
Sơn chợt nhớ ra tất cả, những hình ảnh tưởng chừng đã bị xóa nhòa trong ký ức anh bỗng sáng lên rõ ràng. Ông Vương không chỉ là một bậc thầy nấu rượu, mà còn là người đã để lại cho anh một bài học quý giá về tình yêu với nghề, với đất nước, và hơn hết là sự hy sinh cho nền văn hóa rượu truyền thống.
Sơn ngồi đó, im lặng nhưng tâm trí không ngừng quay cuồng. Anh nhớ lại những lần theo cha đến lò rượu, đứng bên cạnh cha, hít thở hương men thơm nồng, nhìn cha mình cẩn thận điều chỉnh từng yếu tố trong quá trình chưng cất rượu. Anh nhớ hương rượu nếp cái lan tỏa trong không gian, thứ hương thơm quyến rũ mà không ai có thể quên.
Sơn cảm thấy trái tim mình dâng lên một niềm tự hào mãnh liệt. Những ký ức về cha, về Nam Vương Tửu, về quá khứ của gia đình, tất cả đều trở lại trong anh như những mảnh ghép hoàn hảo. Anh không thể để rượu của cha anh bị lãng quên, không thể để nền văn hóa rượu của dân tộc này bị tiêu diệt. Nam Vương Tửu – di sản của cha anh, không thể mất đi.
Ông lão tiết lộ sự thật lớn nhất: Nam Vương Tửu chưa hề thất truyền!
Ông lão nhìn Sơn, ánh mắt đầy ẩn ý: “Công thức Nam Vương Tửu không hề bị mất đi,” – ông lão nói, giọng ông đầy tự hào và đầy bí ẩn – “Hà Nam Vương đã giấu nó ở một nơi bí mật – nơi mà Hội bang không bao giờ có thể tìm ra. Bọn chúng có thể lấy được công thức, nhưng sẽ không bao giờ làm ra Nam Vương Tửu thực sự.”
Sơn không thể tin vào tai mình. Anh ngồi đơ, mắt mở to, lòng rối bời. Nam Vương Tửu vẫn còn tồn tại, không chỉ là một công thức, mà là linh hồn của dân tộc.
Ông lão mỉm cười, nhìn Sơn một cách trìu mến. “Công thức chỉ là một phần, con trai. Quan trọng nhất chính là linh hồn và tay nghề của người nấu. Nam Vương Tửu có thể được tái sinh, và chỉ có cậu mới có thể làm được điều đó.”
Sơn cảm nhận được sự thức tỉnh trong mình. Anh chính là người có thể tái sinh Nam Vương Tửu! Từng mảnh ký ức của anh đã được ghép lại, và bây giờ anh hiểu rằng, con đường mà anh đi không chỉ là để tìm lại rượu, mà là để bảo vệ di sản mà cha anh đã dày công giữ gìn.
Anh không còn chỉ là một người con tìm kiếm công thức rượu. Anh là người được chọn để phục hưng một phần linh hồn của dân tộc. Anh quyết định chia tay ông lão và quay trở lại quê hương để tiếp tục hành trình của mình.

