Mặt trời đã lên cao, ánh sáng xuyên qua từng tán cây rừng, tạo nên những vệt sáng chiếu xuống mặt đất ẩm ướt. Sơn cùng nhóm chiến sĩ tình báo lầm lũi bước đi qua những con đường đất khô cằn, con đường gập ghềnh và đầy bụi bặm. Họ đang tiến về căn cứ Việt Minh ở cuối vùng đất Can Lộc, nơi ẩn chứa những bí mật mà Sơn chưa thể lường trước. Cảnh vật quanh họ dường như không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng anh, mỗi bước đi đều nặng trĩu nỗi đau. Quyên, người đã hi sinh vì mục tiêu chung, vẫn không rời khỏi tâm trí anh. Mỗi bước chân như gợi lại hình ảnh cô gái ấy – kiên cường, nhưng giờ chỉ còn là ký ức.
“Mình đã mất quá nhiều người…” – Sơn tự nhủ, đôi chân vẫn bước, nhưng tâm trí anh vẫn không thể thoát khỏi vết thương mà cái chết của Quyên để lại – “Nhưng nếu dừng lại, tất cả những hy sinh đó sẽ trở nên vô nghĩa.”
Căn cứ Việt Minh hiện lên như một thành trì kiên cố, được che phủ giữa những tán cây dày đặc, nơi mà những chiến sĩ cách mạng vẫn âm thầm chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Không có vẻ gì là lạc lõng hay hoang mang, không khí ở đây đầy quyết tâm. Những chiến sĩ bận rộn di chuyển tài liệu, trao đổi thông tin, vận chuyển vũ khí và chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn hơn.
Đây không phải một nhóm du kích nhỏ lẻ, mà là một tổ chức có hệ thống, có chiến lược rõ ràng. Sơn nhìn thấy những gương mặt cương nghị của những chiến sĩ, những người mà anh biết sẽ sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Nhưng sự kiên cường ấy, tất cả đều không thể che giấu một sự thật: cuộc chiến không chỉ diễn ra trên mặt trận vũ trang, mà còn là cuộc chiến âm thầm trong nền kinh tế và tinh thần của đất nước.
Một người đàn ông bước ra từ lán trại chính, dáng người rắn rỏi, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, khuôn mặt dày dạn sơn sương của người đã trải qua bao trận chiến. Ông nhìn Sơn một cách thận trọng, như thể đánh giá xem anh có xứng đáng bước vào thế giới mà ông đã và đang chiến đấu.
“Văn Trường, các cậu về rồi à?” người đàn ông lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy quyền uy.
“Phải,” – đội trưởng Trường trả lời, giọng trầm xuống – “Nhưng chúng tôi mất người.”
Nguyễn Văn Lực khẽ siết chặt tay, ánh mắt ông cũng trở nên u ám. Lực quay sang Sơn, ánh mắt đầy nghi hoặc, như thể muốn đọc thấu nội tâm của anh.
“Cậu là ai?” Lực hỏi.
Sơn đứng im một lúc, cảm nhận được sức nặng trong câu hỏi ấy. Sau một hồi im lặng, anh hít một hơi thật sâu và trả lời:
“Hà Nam Sơn.”
Nguyễn Văn Lực nhìn Sơn một cách sắc lẹm, rồi lặng thinh trong vài giây. Không có vẻ gì là thân thiện, nhưng sau cùng, ông chỉ ra hiệu cho Sơn đi theo mình.
“Một người nấu rượu? Cậu làm gì ở đây?” – Lực hỏi, vẻ mặt không lộ rõ cảm xúc. Sơn cảm thấy mình như bị hỏi vặn xoắn, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đáp:
“Tôi chỉ là một người tìm lại thứ đã mất.”
Lực không trả lời ngay, mà chỉ quay lưng bước vào trong lán trại. Để lại một câu ngắn gọn: “Vào đây. Cậu cần xem thứ này.”
Sơn theo chân ông vào căn lán. Bên trong là một căn phòng nhỏ, ngập tràn những tài liệu mật, bản đồ, sơ đồ kinh tế và những hồ sơ bị niêm phong cẩn thận. Trên bàn là một đống giấy tờ chất đống, những tài liệu nhìn có vẻ như vô tận. Sơn cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo len lỏi trong lòng. Anh ngồi xuống ghế mà Lực chỉ vào.
Lực rút ra một tập hồ sơ, đẩy về phía Sơn.
“Cậu nghĩ bọn chúng chỉ muốn độc quyền rượu?” – Lực hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Sơn.
Sơn sững người. Câu hỏi này khiến anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, một sự thật nào đó chưa được hé lộ. Anh nhìn Lực, rồi ngập ngừng trả lời:
“Chẳng lẽ… còn thứ khác?”
Lực chỉ gật đầu và đẩy thêm tập hồ sơ về phía anh. “Xem đi, rồi cậu sẽ hiểu.” Sơn mở tài liệu, và những dòng chữ đầu tiên khiến anh rùng mình:
“Bất kỳ ai tự sản xuất rượu, muối, gạo mà không mua từ Pháp đều bị coi là phạm pháp.”
“Chiến dịch truy quét của Tây Đoan, Tàu Cáo và hội bang rượu thực chất là một phần của kế hoạch đàn áp kinh tế.”
“Nếu kế hoạch này thành công, người Việt sẽ mất hoàn toàn quyền kiểm soát nền kinh tế của mình.”
Sơn đọc từng dòng chữ, cảm giác như một quả bom nổ tung trong đầu anh. Đây không chỉ là cuộc chiến về rượu, mà là về sự sống còn của cả dân tộc. Lực giải thích thêm:
“Hội bang rượu chỉ là một phần trong kế hoạch lớn hơn.” – Ông tiếp tục giải thích.
“Thực dân Pháp muốn bóp nghẹt toàn bộ nền kinh tế Việt Nam. Họ muốn biến người dân ta thành nô lệ kinh tế trên chính mảnh đất của mình.”
Sơn cảm thấy sự phẫn nộ dâng lên. Mọi thứ anh biết về cuộc chiến này bây giờ không chỉ là về rượu mà còn là về tương lai của dân tộc. Những ngành sản xuất quan trọng như muối, gạo, thuốc phiện đều đang bị Pháp thao túng. Người dân Việt Nam không còn quyền tự do sản xuất, mà chỉ có thể lệ thuộc vào những sản phẩm do Pháp cung cấp.
“Bọn chúng không chỉ muốn cướp rượu của cha mình.” – Sơn lẩm bẩm, nắm chặt tài liệu trong tay – “Chúng muốn biến cả đất nước này thành một nhà tù, nơi không ai có quyền tự do sản xuất, tự do sống theo cách của mình.”
Sơn không thể ngừng nghĩ về cái kết cục của người dân Việt Nam nếu kế hoạch này thành công. Không còn rượu truyền thống, không còn lúa gạo của người Việt. Chỉ còn lại rượu của chúng, lương thực của chúng. Ngay cả cái ăn, cái uống, bọn chúng cũng quyết định thay mình.
Lực đẩy một tấm bản đồ Đông Dương lên bàn, mắt ông sắc như dao.
“Cậu biết Hội nghị Đông Dương sắp tới chứ?” – Lực hỏi, giọng ông đầy ẩn ý – “Đây không chỉ là một hội nghị bàn về rượu. Tại đây, bọn chúng sẽ hợp thức hóa chính sách cai trị bằng kinh tế.”
Sơn cảm nhận sự nguy hiểm từ từng lời nói của Lực. Hội nghị này không chỉ là nơi thực dân Pháp công khai chính sách độc quyền, mà còn là nơi họ có thể chính thức làm chủ nền kinh tế Việt Nam.
“Đây là lúc chúng sẽ chính thức tuyên bố: người Việt không có quyền sở hữu tư liệu sản xuất, đất đai, nhà máy, xưởng rượu. Mọi hoạt động sản xuất lớn sẽ phải do chúng kiểm soát.” – Lực nhìn Sơn, ánh mắt nghiêm nghị – “Tất cả rượu bán hợp pháp sẽ do Hội bang rượu cung cấp – biến chúng thành cánh tay kinh tế của thực dân.”
Sơn hiểu rằng, đây chính là lúc quyết định tất cả. Anh không thể đứng ngoài cuộc chiến này. Anh phải làm gì đấy giúp nhân dân

